Giang Mộ Bình quả thực đã cân nhắc vấn đề này, nhưng ai bảo hắn cũng vừa ý tấm hình hút thuốc này nhất cơ chứ.
Trước khi có ảnh, hắn đã nghĩ phải treo ảnh cưới mặc chính trang trong phòng khách, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy bức ảnh phong cách đường phố này liền tự vả.
Tạm thời Giang Mộ Bình vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với ba hắn thế nào, dù sao từ khi hắn dọn ra ngoài ở, số lần ba đến nhà thăm hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, phỏng chừng cũng không qua bên này.
"Bây giờ ông hút thuốc à?" Thiệu Viễn Đông hỏi.
"Không có."
Thiệu Viễn Đông nhìn Giang Mộ Bình trong hình, dáng vẻ ngồi xổm trên tường ngậm thuốc, rõ ràng là hút thật.
Thiệu Viễn Đông tiếp tục thưởng thức bức ảnh.
Gã chưa từng thấy ảnh cưới như thế, cá tính dữ thần.
"Sao các ông lại chụp tấm ảnh cưới như này?"
"Thành Nham lựa."
Thiệu Viễn Đông tán thưởng: "Ngầu vãi."
Gã cũng là lần đầu nhìn thấy Giang Mộ Bình mặc kiểu quần áo này, cảm giác rất mới mẻ.
Ánh mắt Thiệu Viễn Đông chuyển từ Giang Mộ Bình sang Thành Nham, ngũ quan Thành Nham không thay đổi nhiều, thế nhưng thần thái đã khác rất nhiều, khi còn học cấp ba là một anh chàng ngạo mạn u ám, ánh mắt luôn rất tối tăm; mà hiện tại, mặc dù người trong hình khóe miệng vẫn mím chặt, kéo xuống một độ cong kiệt ngạo, nhưng ánh mắt rất sáng.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên Giang Mộ Bình đang ngồi xổm trên vách tường, đạp ván trượt dưới chân.
"Bây giờ Thành Nham là thợ xăm hả?"
"Ừm."
Thiệu Viễn Đông còn nhớ nội dung trò chuyện của trước gã với Giang Mộ Bình, trong đó có một vài trọng điểm, tỷ như Giang Mộ Bình không thích Thành Nham, thế nhưng muốn làm tốt cuộc hôn nhân này.
Nghĩ đến cũng hợp lý, Thành Nham hẳn không phải là kiểu mà Giang Mộ Bình thích.
Thậm chí Thiệu Viễn Đông đến nhìn xem, gã cũng cảm thấy Giang Mộ Bình hoàn toàn không hợp với Thành Nham.
Nếu như không kết hôn thì quỹ đạo cuộc đời bọn họ sẽ là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không có ngày giao nhau.
Thiệu Viễn Đông không hiểu vì sao Giang Mộ Bình lại điều chỉnh góc độ của đường thẳng song song, cưỡng ép giao nhau với Thành Nham.
"Tôi vẫn nghĩ không ra..." Thiệu Viễn Đông nhìn Giang Mộ Bình, "Sao ông lại kết hôn với cậu ta, có rất nhiều người để chọn, tại sao ông lại chọn một người cách xa thế giới của ông nhất?"
"Ông dựa vào cái gì mà nhận định cậu ấy là người cách xa thế giới của tôi nhất?"
Thiệu Viễn Đông không nói gì.
"Xa hay không xa, ông làm sao mà biết được, vả lại hiện tại tôi đã kéo cậu ấy vào rồi, cậu ấy ở trong thế giới của tôi, không có khoảng cách."
Thiệu Viễn Đông đứng ở góc độ của bản thân mà suy đoán: "Cậu ta chắc hẳn không phải là loại hình mà ông thích."
Kì thật gã vẫn có chút thành kiến với Thành Nham, đây là vấn đề chuyện xưa còn sót lại.
"Sao đến tuổi này rồi mà ông vẫn còn ngạo mạn như vậy?" Giang Mộ Bình nói.
"Tại sao tôi lại ngạo mạn?"
"Thành kiến chính là ngạo mạn."
Giang Mộ Bình khó hiểu mà bật cười: "Ông biết tôi thích mẫu người thế nào?"
Thiệu Viễn Đông không biết, chưa từng nghe Giang Mộ Bình nói, nhưng trong tiềm thức hắn cứ cho là Giang Mộ Bình sẽ không thích như Thành Nham, trên người không có khí chất văn nhã, lại xinh đẹp quá mức, nghề nghiệp cũng khác với Giang Mộ Bình một trời một vực.
"Disea, ông không chỉ ngạo mạn mà còn kém thông minh."
Thiệu Viễn Đông nghẹn.
"Thành Nham là kiểu tôi thích nhất."
Thành Nham vừa kết thúc công việc, anh rót ly nước, lấy điện thoại di động trên bàn rồi nhìn xem.
Có lẽ Giang Mộ Bình sợ quấy rầy anh làm việc nên không có gọi điện thoại cho anh mà chỉ gửi một tin nhắn, chỉ mới hai phút trước.
- Thiệu Viễn Đông đã đến nhà rồi, nói muốn đến thăm studio của cậu
Thành Nham uống nước, bấm chữ một tay: Đến đi
Giang Mộ Bình gọi đến, Thành Nham nghe máy.
"Công việc kết thúc rồi?" Giang Mộ Bình bên đầu kia điện thoại hỏi.
Thành Nham khàn giọng nói: "Vẫn chưa, còn một hình nhỏ.
Sao cậu ta đến sớm vậy?"
"Chắc không có việc gì làm."
Thành Nham bật cười.
"Sao giọng cậu lại khàn thế?"
Thành Nham rót thêm một ly nước, uống một ngụm lớn cho thấm giọng, sau đó mới nói: "Ba tiếng rồi không uống ngụm nước nào, cổ họng khô quá."
"Lát nữa chúng tôi qua tới."
"Ừm."
"Cậu ta muốn ăn lẩu, lát nữa tôi đi mua nguyên liệu."
Thành Nham ngồi xuống, liếc nhìn tin nhắn của khách hàng kế tiếp, thuận miệng nói: "Tôi đi mua cho, cậu không biết mua."
Bên kia điện thoại dừng khoảng chừng là hai giây, nói: "Không yên tâm về tôi thế à."
Thành Nham ngẩn người, sau đó nở nụ cười: "Cũng không đến nỗi nào."
Đã đến giờ hẹn với khách, trợ lý đi vào thông báo khách đã đợi bên ngoài.
"Tôi làm việc tiếp đây, nói sau nha."
"Ừm, chúng tôi đến ngay."
Giang Mộ Bình lái xe chở Thiệu Viễn Đông đến studio của Thành Nham.
Quy mô của studio không nhỏ, vừa vào cửa đã được tiếp đón: "Muốn xăm hình ạ? Xin hỏi có hẹn trước không?"
Lễ tân liếc nhìn mới thấy Giang Mộ Bình phía sau Thiệu Viễn Đông, cười nói: "Là giáo sư Giang ạ, thầy tới tìm thầy Thành sao?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng.
Lễ tân nhìn Thiệu Viễn Đông, hỏi: "Còn anh, là muốn xăm hình sao?"
Thiệu Viễn Đông cười cười: "Tôi không xăm."
"Cậu ấy là bạn của tôi." Giang Mộ Bình nói.
"Vâng..." Lễ tân dẫn bọn họ vào, thái độ quen thuộc mà nói chuyện với Giang Mộ Bình: "Thầy Thành còn đang làm việc, giáo sư Giang, hai anh ngồi một lát đi."
Giang Mộ Bình và Thiệu Viễn Đông ngồi xuống ghế sô pha, Thiệu Viễn Đông nhìn quanh xung quanh phát hiện trong studio có mấy căn phòng, có phòng cửa mở một nửa, có phòng cửa đóng chặt, trong phòng truyền ra tiếng "rè rè" vang dội.
"Nhiều thợ xăm thế á?" Thiệu Viễn Đông liếc nhìn vào trong phòng, "Thành Nham hùn vốn với người khác à?"
"Không phải, cậu ấy là ông chủ."
"Studio này là cậu ta mở?"
"Ừm."
"Được nha..." Thiệu Viễn Đông ở phương diện tiền bạc khứu giác vẫn luôn nhạy bén, "Tám mươi phần trăm cậu ta giàu hơn ông."
Thiệu Viễn Đông đứng dậy đi thăm thú chung quanh, trên tường treo rất nhiều ảnh hoa văn hình xăm, khác xa những hình xăm trong tưởng tượng của gã.
Ấn tượng của gã về xăm hình vẫn dừng lại ở những hình xăm rất thô ráp của những người trong xã hội cũ, cái loại đặc biệt thô tục ấy.
Những hoa văn hình xăm trên tường trông rất cao cấp, giàu mỹ cảm, cảm giác nghệ thuật nồng đậm, đường nét và bố cục đều hết sức tinh tế.
Chốt lại, Thành Nham xăm cho người khác nhất định là loại hình xăm giá cả không bèo.
Thiệu Viễn Đông đầu đầy hơi tiền.
"Thành Nham thường khi kiếm được nhiều lắm nhỉ..." Thiệu Viễn Đông liếc nhìn Giang Mộ Bình, "Tất cả trên tường này đều là cậu ta xăm sao?"
"Phần lớn, có cái là những người khác xăm."
Thiệu Viễn Đông lập tức nhìn Thành Nham với con mắt khác, gã không ngờ Thành Nham lại là một thợ xăm đỉnh của chóp có trình độ cao như vậy.
Giang Mộ Bình bước đến cửa phòng xăm, Thiệu Viễn Đông đi theo sau hắn, lướt qua vai hắn nhìn vào bên trong.
Thành Nham đeo khẩu trang, cầm máy xăm phác nét trên cánh tay của khách, có thể là khoé mắt liếc thấy bóng dáng ở cửa, anh nhanh chóng ngước mắt lên nhìn.
Động tác trên tay Thành Nham dừng lại, nghe thấy vị khách thở dài nhè nhẹ.
Thiệu Viễn Đông mỉm cười vẫy vẫy tay với Thành Nham, Thành Nham nhìn chằm chằm gã vài giây, hơi gật đầu, sau đó ánh mắt anh chuyển sang Giang Mộ Bình.
Khẩu trang của Thành Nham nhăn lại, Thiệu Viễn Đông không chắc liệu anh có đang cười hay không.
Dù sao cũng không phải cười với gã.
"Thầy Thành?"
"Ừm." Thành Nham thu lại ánh mắt, tiếp tục phác nét.
"Anh khoan hãy làm tiếp, để tôi thở chút đã, không vội."
"Nhanh hay chậm cậu đều đau như thế thôi." Âm thanh của Thành Nham ngộp dưới khẩu trang, vừa trầm vừa khàn, "Ráng nhịn đi, sắp xong rồi."
"Vừa rồi tôi run suốt, có ảnh hưởng anh phát huy không, tôi thấy trên mạng nói người mà run thì phác nét không được mượt."
Phác nét mượt hay không chủ yếu phụ thuộc vào trình độ của thợ xăm, nhưng Thành Nham không muốn giải thích quá nhiều, cho nên ngắn gọn dứt khoát mà nói: "Sẽ không."
Giang Mộ Bình và Thiệu Viễn Đông đợi bên ngoài một lúc, trợ lý Mao Mao xách túi giấy đi vào studio.
"Giáo sư Giang thầy đến rồi." Mao Mao chào hỏi Giang Mộ Bình, sau đó xách túi giấy bước vào phòng xăm.
"Thầy Thành, đồ em đem về giúp anh rồi nè."
Thành Nham không ngẩng đầu lên mà ừ, nói: "Giáo sư Giang đang ở bên ngoài, em đưa cho cậu ấy giùm anh."
"Hả? Đồ của anh, anh không tự mình đưa cho anh ấy sao?"
"Như nhau thôi."
"Vâng ạ."
Sau đó Mao Mao ra ngoài đưa túi giấy cho Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình nhận túi giấy, nghi hoặc mà nhìn cô.
"Cái này là thầy Thành bảo em đưa cho anh."
Giang Mộ Bình mở ra túi giấy, bên trong là một chiếc áo len cổ lọ màu trắng tinh, chất vải mềm mại, còn toả ra mùi thơm thoang thoảng.
Giang Mộ Bình vuốt ve áo len, lơ đãng hỏi: "Sao cậu ấy không tự mình đưa cho tôi?"
Mao Mao cười khan, nói tốt giúp Thành Nham: "Giáo sư Giang, thầy Thành của chúng tôi chưa từng yêu đương, có lúc sẽ có chút không rõ phong tình, anh thông cảm chút."
Giang Mộ Bình nửa thật nửa giả nói: "Không thông cảm được."
Thiệu Viễn Đông bên cạnh không nhịn được cười.
Mao Mao quay trở lại phòng xăm, truyền đạt chính xác từng chữ cuộc đối thoại giữa mình và Giang Mộ Bình cho Thành Nham.
Thành Nham dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô.
"Cậu ấy không vui?"
"Cũng không hẳn." Mao Mao cười cười, "Đàn ông mà, đều như vậy cả, dỗ dành hai câu là được ngay ý mà."
Khoảng chừng mười lăm phút sau, mấy người Giang Mộ Bình nhìn thấy Thành Nham từ trong phòng đi ra, tiếp đó một trợ lý đi vào phòng xăm, xử lý công việc sau đó.
Thành Nham đến phòng vệ sinh rửa tay.
"Đợi lâu rồi." Thành Nham đi tới.
Thành Nham thái độ khách sáo, phản ứng cũng rất bình thản, Thiệu Viễn Đông đoán chắc tám phần mười là cậu ta không nhớ mình.
"Thiệu Viễn Đông." Giang Mộ Bình giới thiệu.
Thiệu Viễn Đông nhìn Thành Nham cười: "Không nhớ tôi sao?"
Thành Nham gật đầu: "Nhớ."
Giang Mộ Bình nhắc cái tên Thiệu Viễn Đông này Thành Nham quả thực không có ấn tượng, nhưng vừa nhìn thấy người là có thể đối chiếu tên với người.
Chuyện xưa rành rành trước mắt, trí nhớ Thành Nham không tốt, nhưng anh nhớ rõ mọi chuyện liên quan đến Giang Mộ Bình.
Thiệu Viễn Đông là bạn thân lúc nhỏ của Giang Mộ Bình, thời cấp ba như hình với bóng với hắn, lúc đó Thành Nham cảm thấy Giang Mộ Bình và Thiệu Viễn Đông tưởng chừng như trời với đất, anh vẫn luôn không hiểu tại sao Giang Mộ Bình lại làm bạn với một người như vậy.
Khi ấy Thành Nham cũng rất muốn làm bạn với Giang Mộ Bình, anh cảm thấy mình không kém Thiệu Viễn Đông là bao, chí ít thì thành tích của anh đã bỏ xa Thiệu Viễn Đông.
Nhưng anh thậm chí không có dũng khí để chủ động đáp lời Giang Mộ Bình.
Anh vẫn chưa trở thành bạn của Giang Mộ Bình, thế mà Thiệu Viễn Đông lại vẫn cứ thật may mắn mà đi theo Giang Mộ Bình như hình với bóng.
Lúc học cấp ba Thành Nham không thích nói chuyện với người khác, tuy rằng tính tình lầm lì nhưng hiếm khi gây thù chuốc oán, ấy vậy mà anh lại thường xuyên phát sinh mâu thuẫn với Thiệu Viễn Đông.
Lần nghiêm trọng nhất, anh nhớ mình đánh Thiệu Viễn Đông tơi bời, còn vì thế mà bị xử lý kỷ luật.
Gút mắc thời niên thiếu không gì khác chính là một vài vấn đề yêu đương trai gái, trước sự khıêυ khí©h của Thiệu Viễn Đông, anh có thể lựa chọn bỏ qua, thế nhưng anh vẫn dùng phương thức giải quyết cấp tiến nhất.
Không ưa Thiệu Viễn Đông là thật, bùng phát những cảm xúc tồn đọng dường như là một lời nguỵ biện rất hoàn mỹ, có điều trong những cảm xúc này chắc chắn còn kèm theo một vài thứ rối ren.
Tỷ như ghen tị.
Ghen tị Thiệu Viễn Đông có thể được đi gần với Giang Mộ Bình, ghen tị gã có thể dễ như chơi mà làm ra một số hành động mà mình cần phải luyện tập hàng trăm lần.
Bây giờ tuổi tác đã lớn, tâm thái chắc chắn cũng khác trước.
"Thật sự còn nhớ tôi sao?" Thiệu Viễn Đông nở nụ cười, "Còn tưởng cậu đã quên tôi mất rồi."
"Tôi vì cậu mà bị xử lý kỷ luật, không quên được."
"Chuyện xưa lắc xưa lơ chúng ta đừng nhắc đến ha, tổn thương hòa khí."
"Thành Nham." Thiệu Viễn Đông đưa tay ra, "Đã lâu không gặp."
Thành Nham bắt tay với gã, "Đã lâu không gặp.".