Chương 6: Tuyệt Chỉ Thần Kiếm, chuẩn bị Trúc Cơ (1)

Lâm Phàm kiên trì chờ đợi.

Luyện Khí cảnh tầng tám, hắn đã tu luyện ra thần thức, cảm quan cũng hơn hẳn người thường.

Hắn mơ hồ nghe được nơi lầu các xa xa truyền tới tiếng bàn ghế va chạm.

"Ngươi có thể hành động."

Giọng nói của Hình Hồng Tuyền truyền đến. Ngay sau đó, Lâm Phàm lập tức cảm giác được Hình Hồng Tuyền và Trương Cáp đi lướt qua mái hiên.

Lâm Phàm lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị đi làm bộ một chút.

Cẩn thận từng li từng tí rời khỏi phòng, sau đó hắn nhìn về phía cửa Dược Thảo viên, phát hiện nam tu sĩ kia đang ngã dưới tàn cây, không biết sống chết.

"Người qua đường quá yếu."

Lâm Phàm thầm than thở.

Hắn đi về phía lầu các.

Lầu các của Thiết lão có hai tầng, tráng lệ hệt như biệt thự, bày đầy đồ sứ và các bức hoạ cuộn tròn. Sau khi Lâm Phàm vào phòng đã bắt đầu lắc lư lung tung.

Hoàn toàn không dụng tâm.

Cho dù có bảo bối thật hắn cũng không có chỗ cất.

Ngồi nửa giờ, Lâm Phàm đứng dậy tiếp tục lục tung, ít nhất phải làm dáng vẻ.

Lại qua nửa giờ.

Hình Hồng Tuyền trở lại rồi.

Nàng vội vã vào phòng, tìm thấy Lâm Phàm, hỏi: "Đã tìm được chưa?"

Lâm Phàm đứng bên cạnh một bình hoa, xoay người nói: "Không tìm thấy, ta đã lật tung tất cả lên nhưng không tìm được."

Hắn bỗng nhìn thấy trên người Hình Hồng Tuyền dính đầy vết máu.

Lẽ nào Trương Cáp đã bị nàng gϊếŧ?

Lâm Phàm vô thức lui về phía sau, kết quả vô ý đẩy ngã bình hoa trên bàn.

Choang ——

Bình hoa rơi trên mặt đất, vỡ nát.

Lâm Phàm thấy một bản bí tịch xuất hiện trong đống mảnh vỡ bình hoa, phía trên có khắc hai chữ to.

Đan phổ.

Tĩnh!

Trong nháy mắt, gian phòng yên tĩnh như chết, ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng.

Lâm Phàm sửng sốt, lúng túng không gì sánh được.

Này...

Mẹ nó!

Thiết lão lại giấu đồ ở nơi dễ tìm như vậy?

Hình Hồng Tuyền dời mắt khỏi đan phổ, nhìn về phía Lâm Phàm, ánh mắt sâu kín.

Lâm Phàm kinh hỉ nói: "Vậy mà nó lại được giấu trong bình hoa, lão đầu này thật biết giấu đồ!"

Lâm Phàm căng thẳng cực kỳ.

Hắn cố gắng bày ra vẻ rất kinh hỉ, nhưng vẫn luôn phòng bị sợ Hình Hồng Tuyền ra tay.

Hình Hồng Tuyền bỗng đi tới trước, nắm chặt tay hắn hưng phấn cười nói: "Không hổ là ngươi, thật đúng là linh vật của ta!"

"Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi."

【 Hảo cảm của Hình Hồng Tuyền dành cho ngươi lại tăng lên, có thể kết làm đạo lữ, độ hảo cảm là tam tinh 】

Trước mặt Lâm Phàm hiện ra hàng chữ này, khiến hắn cười khổ.

Chẳng qua Hình Hồng Tuyền cũng không nhìn thấy, nàng đã vượt qua Lâm Phàm, nhặt đan phổ lên bắt đầu lật xem.

Dường như nàng đang tìm cái gì đó.

Lâm Phàm thấp thỏm chờ đợi.

Có cần phải ra tay không?

Nếu để Hình Hồng Tuyền mang đan phổ đi, hắn sẽ không nhận được kiếm pháp.

Dường như Hình Hồng Tuyền đã bị thương, khí tức rất không ổn định.

Hố nàng một cái?

Khiến nàng biết khó mà lui.

Vào lúc Lâm Phàm do dự, một trận gió lạnh từ đại môn cuốn tới.

Lâm Phàm vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đυ.ng bay ra ngoài, đập trên vách tường bắn ngược xuống đất.

Không đau bao nhiêu.

Chỉ là có chút dọa người.

Lâm Phàm tập trung nhìn vào, Thiết lão!

Hắn lệch cổ ra, chân phải run rẩy, làm bộ hôn mê bất tỉnh.

"Bỏ đan phổ của ta xuống!"

Thiết lão trầm giọng nói, giọng điệu lạnh băng.

Hình Hồng Tuyền lại lạnh lùng đáp trả: "Không ngờ ngươi đã trở lại rồi!"

Thiết lão mặt không đổi sắc nói: "Ta đã trở về từ sớm, chỉ vẫn luôn chờ đợi ngươi hiện thân. Trước đó ta vừa về đến đã lại thấy hai người các ngươi. Nhiều năm như vậy, chúng đệ tử khác đều không nhận nhiệm vụ của ta, chỉ có các ngươi nhận, khẳng định là có chuyện ẩn bên trong."

Dứt lời, Thiết lão đánh mạnh ra, một chưởng vỗ về phía Hình Hồng Tuyền.

Trong lòng bàn tay hắn ta có dán một tấm phù chú.

Hình Hồng Tuyền vô thức nhảy ra, mà trong lòng bàn tay Thiết lão lại có lôi điện lóe lên, hóa thành lưới điện cuốn lấy Hình Hồng Tuyền.

Tiếp đó, Thiết lão lại đá một đá tới, đá Hình Hồng Tuyền bay ra ngoài.

Gần như trong nháy mắt, Thiết lão đã cướp đan phổ đi.

Hình Hồng Tuyền rơi xuống đất, cả người nàng co quắp.

Thiết lão thừa thắng xông lên, Hình Hồng Tuyền vội vã chạy trốn.

Hai người nhanh chóng lao ra.

Lâm Phàm đang nằm dưới đất do dự, không biết có nên đứng dậy hay không.

Không được!

Nếu như bị bắt, tuyệt không thể tẩy sạch tội trạng.

Lâm Phàm cũng nghĩ tới chuyện bỏ trốn.

Nhưng quá nguy hiểm, thậm chí hắn còn không biết nên trốn theo hướng nào.

Hắn kiên trì chờ đợi.

Qua chừng một giờ, Lâm Phàm không nhịn được gãi gãi cái mông.

Hắn bỗng cảm giác được một luồng khí tức đang tới gần lầu các.

Thiết lão!

Lâm Phàm không dám nhúc nhích.

Thiết lão đi vào trong lầu các.

Thấy Lâm Phàm, hắn ta không khỏi cau mày.

Đột nhiên Lâm Phàm ho khan.

Thiết lão đi tới trước một cái ghế ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Lâm Phàm thi triển ra kỹ thuật biểu diễn chân thật nhất trác việt nhất kiếp trước kiếp này.

Hắn che đầu đứng lên.

Mê man nhìn chung quanh, vừa nhìn thấy Thiết lão, hắn lập tức kinh hỉ.

"Thiết lão! Rốt cục ngài cũng trở lại rồi!"

Lâm Phàm rụt cổ lại, khẩn trương nhìn về phía chung quanh.

Hắn lại thận trọng hỏi: "Ma nữ kia đâu?"

Thiết lão mặt không biểu cảm nhìn về phía hắn.

Lâm Phàm vội vàng đứng lên, cúi đầu đối mặt với Thiết lão, dáng vẻ thấp thỏm bất an.

Lâm Phàm đang đánh cuộc!

Đánh cuộc Thiết lão không phát hiện ra Hình Hồng Tuyền đã giao lưu với hắn.

Nếu có phát hiện, sợ rằng Lâm Phàm chỉ có thể liều mạng.

"Nàng đã nói gì với ngươi?" Thiết lão dò hỏi.

Lâm Phàm không dám giấu giếm, thành thật trả lời.

"Hừ, nàng muốn bồi dưỡng ngươi trở thành phu quân nàng? Thật đúng là chuyện tiếu lâm."

Thiết lão bị tức tới bật cười, cảm thấy tiểu tử này đang nằm mơ.

Hắn ta tỉ mỉ quan sát Lâm Phàm.

A.

Thật đúng là đừng nói.

Tiểu tử này đã trở nên tuấn tú hơn, xem dung nhan và ánh mắt kia không chút kém cỏi đám nội môn đệ tử.

Biến hóa quá lớn!

Chẳng lẽ...

Thiết lão đưa tay nắm lấy cánh tay phải của Lâm Phàm, tỉ mỉ kiểm tra.

Lâm Phàm rất căng thẳng, tùy thời chuẩn bị ra tay.

"Tiểu tử này không có linh căn, cũng không có tu vi, chẳng lẽ là ta lo lắng quá mức?"

Thiết lão yên lặng nghĩ. Thấy dáng vẻ hết sức lo sợ của Lâm Phàm, hắn ta không khỏi nhớ tới phụ mẫu Lâm Phàm, tâm tình trở nên phiền não.

Tức giận nói: "Cút về ngủ!"