Chương 46. Kiếm trảm Hóa Thần, Thường Sơn Triệu Tử Long

Điên rồi sao?

Lâm Phàm nghĩ như vậy.

Đoạn Thông Thiên mở miệng nói: "Đúng là ngươi rất mạnh, chẳng qua ngươi chỉ mới Nguyên Anh, sao có thể đấu với bản tọa? Nếu là hiện tại ngươi cúi đầu xưng thần, bản tọa có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng. Nếu không bản tọa sẽ để cho được lĩnh hội sự khủng bố của Hóa Thần!"

Còn trang bức?

Lâm Phàm không chịu nổi, sau lưng lại ngưng tụ ra kiếm ảnh của Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm.

Hắn lập tức phất tay, ba đạo kiếm ảnh đánh tới cực nhanh.

Oanh! Oanh! Oanhi Ba đạo kiếm ảnh đυ.ng vào Đoạn Thông Thiên, trực tiếp nổ tung.

Bên ngoài thân thể Đoạn Thông Thiên hiện lên lôi điện màu đen sáng lóng lánh, vậy mà có thể nhẹ nhõm trung hoà Tam Thanh Tuyệt Ảnh Kiếm.

Không đúng!

Là ngọn núi nhỏ màu đen dưới chân hắn tai Rốt cuộc đó là thứ gì?

Lâm Phàm nhíu mày.

Hắn giơ Kỳ Lân Kiếm lên, chuẩn bị thi triển thần thông.

"Dưới chân bản tọa là Tiên Thiên Hắc Từ, có thể hấp thu linh lực. Trừ phi linh lực của ngươi mạnh hơn bản tọa, nếu không ngươi không thể nào khiến bản tọa bị thương!"

Đoạn Thông Thiên cười to, càn rỡ nói.

Lâm Phàm chĩa kiếm thẳng vào hắn ta, cười nói: "Trang bức lắm lời, một kiếm của ta là có thể chém gϊếŧ ngươi, ngươi tin không?"

Vừa dứt lời, Đoạn Thông Thiên chợt bộc phát ra uy thế khủng bố của Hóa Thần, bao phủ toàn bộ Ngọc Thanh tông.

Chỉ nháy mắt, toàn bộ đệ tử Ngọc Thanh tông, đệ tử Thanh Minh ma giáo đang chiến đấu sôi nổi ngừng tay, kinh hãi nhìn về phía chủ phong.

Áp lực thật đáng sợi Ngay cả chúng trưởng lão Ngọc Thanh tông cũng sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập.

Bọn hắn cách Đoạn Thông Thiên rất gần, cảm thụ càng sâu.

Chênh lệch giữa Hóa Thần và Nguyên Anh đúng là một trời một vực!

Lâm Phàm động dung.

Hóa Thần cảnh thật sự mạnh mẽ!

Chẳng qua hắn đã từng trải qua mô phỏng thí luyện, đã từng đối chiến với Đoạn Thông Thiên, cho nên lòng tin tràn đầy.

"Bản tọa thành tựu Hóa Thần, khí vận hùng hậu, Thiên Đạo che chở, nhất định là người đứng đầu tu chân giới Đại Yến.

Mà Ngọc Thanh tông sẽ là viên đá kê chân đầu tiên để bản tọa thống nhất tu chân giới!"

"Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết!"

"Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có thể một kiếm gϊếŧ bản tọa thật sao? Nếu như ngươi dám ra tay, ngươi nhất định phải chết, bản tọa đã từng cho ngươi cơ hội!"

Đoạn Thông Thiên giơ cao hai tay lên, cười đến vô cùng điên cuồng.

Sắc mặt chúng trưởng lão Ngọc Thanh tông vô cùng u ám.

Khí thế của Đoạn Thông Thiên thật sự quá cường đại, cường đại đến mức khiến người khó có thể sinh lòng phản kháng.

Sắc mặt Lâm Phàm rất cổ quái.

Thằng nhãi này nói quá nhiều!

"Bản tọa trăm tuổi thành Kim Đan, hai trăm tuổi thành Nguyên Anh, thiên tư..."

Mẹ nó!

Lão tử không chịu nổi!

Không đợi Đoạn Thông Thiên nói xong, Lâm Phàm huy mạnh kiếm chém tới.

Chỉ nháy mắt, trời đất phảng phất đứng im, không chi chủ phong, tất cả mọi người trong toàn bộ Ngọc Thanh tông đều thấy trên bầu trời thoáng qua một đạo kiếm khí màu đen cực giống một bút thủy mặc treo cao trên vòm trời.

Chấn động tuyệt luân!

Tiếng gầm gừ của Kỳ Lân theo đó mà vang lên, quanh quẩn trên đỉnh chủ phong!

Thiên Tru Quỷ Thần Kiếm!

Đoạn Thông Thiên trừng to mắt, không kịp né tránh.

Dưới vẻ mặt rung động của Hi Tuyền tiên tử và đám người Lý Khanh Tử, thân thể Đoạn Thông Thiên trực tiếp bị kiếm khí của Lâm Phàm nghiền nát.

Kiếm khí xẹt qua, chỉ còn lại một bóng người hư ảo đứng trên Tiên Thiên Hắc Từ.

Nguyên thần của Đoạn Thông Thiên.

Lúc này, mặt mũi Đoạn Thông Thiên tràn đầy kinh hãi, dường như hắn ta không thể tin được hết thảy phát sinh trước mắt.

Nguyên thần của hắn ta đang run rẩy.

Hắn ta hoảng sợ nhìn về phía Lâm Phàm, run giọng hỏi:

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"

Lâm Phàm cất bước đạp không, dưới chân phảng phất như có bậc thang vô hình. Hắn từng bước ép về phía Đoạn Thông Thiên.

"Thường Sơn Triệu Tử Long!"

Lâm Phàm không báo tên thật, để tránh đánh chết Đoạn Thông Thiên còn có kẻ địch già hơn kéo đến.

Hắn thi triển Thất Trọng Huyễn Bộ, thoáng cái đã tới trước mặt Đoạn Thông Thiên.

Đoạn Thông Thiên vô thức muốn chạy trốn, nhưng động tác của Lâm Phàm còn nhanh hơn.

Hắn nâng tay trái lên, thi triển Lục Đạo Luân Hồi Công thần thông.

Lục Đạo Hấp Hồn!

Hắn trực tiếp hấp thu nguyên thần của Đoạn Thông Thiên.

"Aaaa—— Triệu Tử Long! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!"

Đoạn Thông Thiên kêu thê lương thảm thiết.

Không kêu la được bao nhiêu câu, nguyên thần của hắn ta đã bị Lâm Phàm luyện hóa, chết đến không thể chết thêm.

Một đời Hóa Thần còn chưa chân chính bày ra phong mang đã bị một kiếm của Lâm Phàm chém chết!

Nguyên Anh trảm Hóa Thần, rất quá mức đúng không?

Nhưng Lâm Phàm làm được!

Lâm Phàm thu kiếm nhìn về phía Tiên Thiên Hắc Từ dưới chân.

Phía Ngọc Thanh tông vẫn còn đang kinh ngạc, thật lâu vẫn không cách nào lấy lại tinh thần.

Ánh mắt Hi Tuyền tiên tử nhìn về phía Lâm Phàm cũng tràn đầy khϊếp sợ.

"Thậm chí nàng còn không thể tin được đây là đồ đệ của nàng.

Này...

Quá mạnh mẽ Hi Tuyền tiên tử còn cho rằng mình đang nằm mơ.

Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy.

Một khắc trước bọn hắn còn đang bên bờ vực sinh tử.

Hiện tại...

Đạo Lôi lão tiên đưa tay điểm vài cái lên ngực của mình, huyệt đạo quanh thân bắt đầu đau nhức, khiến hắn ta xác định bản thân mình không bị kéo vào ảo cảnh.

"Chẳng trách... Chẳng trách..."

Thái thượng trưởng lão kích động tới hỏng.

Trước đây hắn ta tu luyện thần thông nguyên thần, thiếu chút nữa bị Lâm Phàm đánh chết, khiến hắn ta hoài nghi nhân sinh, bỏ qua thần thông kia.

Hiện tại xem ra cũng không phải thần thông của hắn ta quá kém.

Mà là người này quá mạnh mất Lý Khanh Tử nhìn chằm chằm Lâm Phàm với ánh mắt cực kỳ phức tạp, không khỏi nhớ tới lúc hai người gặp nhau ở Vạn Yêu Giới.

Không nghĩ tới hắn ta lại nhìn lầm...

Lâm Phàm không quan tâm tới đủ loại ánh mắt những người khác quăng tới, hắn chăm chú nhìn Tiên Thiên Hắc Từ.

[Ngươi thành công tru sát Hóa Thần, thu được một lọ tuyệt phẩm đan dược]

[Chúc mừng ngươi thu được một lọ Thần Niệm Đan]

[Tiêu Ách nảy sinh thù hận với ngươi, trước mặt độ thù hận là ngũ tỉnh]

Tiêu Ách là ai?

Vậy mà độ thù hận trực tiếp lên tới ngũ tinh!

Lâm Phàm thầm mắng đối phương không biết đối nhân xử thế.