Chương 38. Mục tiêu Nguyên Anh, cảnh còn người mất (1)

Nụ cười của Hình Hồng Tuyền cứng lại, đầu mày lập tức nhíu chặt.

Sau đó, sắc mặt nàng đại biến, run giọng hỏi: "Lẽ nào ngươi đã...

Lâm Phàm lộ ra nụ cười mỉm.

Lúc này Hình Hồng Tuyền định nhào đầu về phía trước, nhưng bị hắn dùng linh lực ngăn trở.

"Hình cô nương, nếu như ngươi muốn làm đạo lữ của ta thì phải tu luyện cho tốt. Nếu không mấy trăm năm nữa, ta sẽ thành tiên, mà ngươi thì hóa thành bạch cốt. Tới lúc ấy, sự thâm tình của ngươi ngược lại sẽ trở thành nghiêm phạt với ta." Lâm Phàm chăm chú nói.

Hình Hồng Tuyên vừa nghe vậy không khỏi tỉnh táo lại.

Đúng là rất có lý...

Nàng lập tức đứng dậy, nói: "Ngươi nói đúng, ta không thể thành cản trở của ngươi, ta đi kiếm đan dược cho Kim Đan cảnh tu luyện giúp ngươi."

Nói xong nàng lại thu hết các bình đan dược dưới đất lại, đứng lên đi về phía động khẩu.

"Hình cô nương, chuyện ta đột phá đừng nói ra ngoài."

Lâm Phàm nhắc nhở. Tốc độ đột phá của hắn quá kinh người, nếu như truyền đi hắn đừng mơ có thể an tâm tu luyện.

Hình Hồng Tuyền quay đầu cười nói: "Yên tâm đi, ta còn sợ ngươi bị yêu tinh khác cuốn lấy đây."

Nàng cười tươi như hoa, có vẻ vô cùng động lòng người.

Lâm Phàm vội vã đè ép rung động trong lòng.

Nữ nhân thật đáng sợi Thiếu chút nữa rơi vào tròng!

Sau khi Hình Hồng Tuyền rời đi, Lâm Phàm phất tay, một lần nữa khởi động pháp trận đóng cửa đá lại, sau đó tiếp tục tu luyện.

"Hình Hồng Tuyền... Hi Tuyền tiên tử, đều có một chữ Tuyền, chẳng lẽ hai người có quan hệ?"

Lâm Phàm vừa nạp khí vừa yên lặng suy nghĩ.

n oán giữa Thanh Minh ma giáo và Ngọc Thanh tông đã kéo dài mấy chục năm liên tục, đây là thị giác của Lâm Phàm, trên thực tế ân oán này đã kéo từ lúc càng lâu đời hơn.

Tu chân giới không chỉ có hai tông phái bọn họ, còn có những tông môn khác, kẻ địch của bọn họ cũng không chỉ có đối phương.

Cũng chính vì vậy, Thanh Minh ma giáo và Ngọc Thanh tông cũng không dám dốc toàn bộ lực lượng đối chiến, rất sợ lưỡng bại câu thương, cho những tông môn khác có cơ hội ngư ông đắc lợi.

Trong một tòa đại điện u ám có tám bóng người đang ngồi.

Trương Khốn Ma cũng nằm trong số đó.

Cầm đầu là một nam tử mặc huyết bào, mái tóc trắng đen xen kẽ, khuôn mặt lạnh nhạt, trong tay nắm một cây phất trần.

Hắn ta chính là giáo chủ Thanh Minh ma giáo, Đoạn Thông Thiên!

"Lâu như vậy rồi vẫn chưa bắt được Lý Khanh Tử sao?" Đoạn Thông Thiên trầm giọng hỏi.

Bảy vị trưởng lão im lặng.

Bọn hắn truy sát Lý Khanh Tử gần hai mươi năm, mỗi lần đều để Lý Khanh Tử may mắn chạy trốn được.

Lý Khanh Tử cố ý không trở về Ngọc Thanh tông, vẫn luôn kiềm chế phần lớn lực chú ý của Thanh Minh ma giáo.

Trương Khốn Ma mở miệng nói: "Đừng để ý tới hắn ta, trực tiếp đánh Ngọc Thanh tông đi. Đồ nhi ta đã chết ở Ngọc Thanh tông, ma giáo đã đổ không biết bao nhiêu tâm huyết lên người nó, chẳng lẽ các ngươi có thể bỏ qua?"

Vừa nghĩ tới Lâm Phàm, hắn ta lại nghiến răng nghiến lợi.

Trước đây hắn ta đã buông lời đe dọa, nhưng kết quả nhiều năm trôi qua, hắn ta còn chưa tìm Lâm Phàm tính sổ.

Thậm chí hắn ta có thể nghĩ ra được sắc mặt Lâm Phàm khi trào phúng hắn ta chỉ biết mạnh miệng.

"Ta cũng nghĩ vậy, trực tiếp đánh Ngọc Thanh tông, thực lực tổng hợp của chúng ta đã hơn hẳn Ngọc Thanh tông!"

"Trong Ma Đạo Đại Hội, những tông môn khác đã tỏ thái độ, trừ phi chúng ta chiếm đoạt được Ngọc Thanh tông, nếu không bọn chúng sẽ không quy thuận dưới trướng chúng ta."

"Cũng đúng, muốn làm Ma đạo chi chủ nhưng ngay cả tông môn chính đạo kề sát cũng đánh không lại, sao có thể phục chúng?"

"Ta nguyện đích thân dẫn dắt đệ tử đánh Ngọc Thanh tông!"

"Ngọc Thanh tông ngoại trừ Lý Khanh Tử còn có một lão quái vật."

Các trưởng lão lại bắt đầu thảo luận tiếp.

Ánh mắt Đoạn Thông Thiên lóe lên, không nói xen vào.

Một lúc lâu sau, toàn bộ trưởng lão dừng lại quay đầu nhìn về phía hắn ta, chờ đợi hắn ta quyết định.

Đoạn Thông Thiên mở miệng nói: "Bản tọa chuẩn bị Hóa Thần, nếu như Hóa Thần thành công lại đánh Ngọc Thanh tông cũng không muộn. Đến lúc đó đánh Ngọc Thanh tông sẽ mười phần chắc chín."

Hóa Thần!

Tất cả trưởng lão khϊếp sợ nhìn về phía hắn ta.

Trương Khốn Ma hít sâu một hơi, hỏi: "Giáo chủ, ngài có lòng tin?

Đoạn Thông Thiên bình tĩnh nói: "Vì đột phá bản tọa đã chuẩn bị mấy chục năm, chắc tới chín phân mười, lại đợi thêm ba mươi năm nữa cũng không trễ!"

Ba mươi năm!

Đối với phàm nhân, đó có thể là nửa cuộc đời.

Nhưng đối với bọn hắn, ba mươi năm cũng không lâu lắm.

Từ sau khi Hình Hồng Tuyền rời đi, đã mười năm trôi qua.

Lâm Phàm đã tu luyện Phong linh căn tới Kim Đan cảnh tầng chín, Hỏa linh căn đạt tới tầng ba.

Từ sau khi Lôi linh căn của hắn đạt tới Kim Đan cảnh tầng chín, lúc tu luyện linh căn khác đúng là làm ít công to.

Lâm Phàm đã thấy Nguyên Anh đang vẫy chào mình.

Mỗi ngày hắn đều đang biến cường, loại cảm giác này tuyệt vời không gì sánh được, khiến hắn không hề cảm thấy bế quan tu hành là chuyện khô khan.

Sớm ngày đạt tới Nguyên Anh cảnh, như vậy hắn mới có thể tính là chân chính thoát khỏi cái danh nhược giả! Hiện tại Lâm Phàm đã tám mươi tám tuổi, tám mươi tám tuổi Kim Đan cảnh tầng chín, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai trong tu chân giới.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ.

Cho dù đạt tới Nguyên Anh cảnh nhưng vẫn chưa đủ.

Hắn vẫn luôn muốn tu luyện tới tận cùng của tu hành, vô địch tuyệt đối!

Một ngày này.

Thường Nguyệt Nhi tới động thăm hỏi.

Lâm Phàm đóng pháp trận đón nàng vào động phủ.

"Sư đệ, ta tới thăm ngươi, thuận tiện mang cho ngươi một số thiên tài địa bảo. Ngươi trông nó bên cạnh ao có thể khiến linh khí trong động phủ của ngươi càng thêm nồng đậm. Nói không chừng sau này nó có thể trở thành động phủ có linh khí tốt nhất trong Ngọc Thanh tông." Thường Nguyệt Nhi cười nói.

Nàng đi tới bên cạnh ao, bắt đầu gieo hạt giống.

Lâm Phàm cười nói: "Đa tạ sư tỷ."

"Cũng đừng cảm ơn ta, đều là sư phụ ban thưởng, sư tỷ ngươi cũng chỉ hỗ trợ làm chút việc thể lực thôi." Thường Nguyệt Nhi cười nói.

Lâm Phàm không khỏi nghĩ đến Hi Tuyền tiên tử.

Trong lòng hắn yên lặng cảm kích.