Chương 36. Thiên Sinh Ma Thai Trần Tam Thiên (2)

"Đáng giận..."

Trần Tam Thiên nghẹn khuất tới muốn nổ tung.

Hắn ta là đại đệ tử hạch tâm của Thanh Minh ma giáo, thế nhưng hắn ta còn chưa ra tay đã bị đối thủ hàng phục.

Ba đạo kiếm ảnh như quỷ mỵ, tốc độ nhanh tới quá mức đóng lên trên đùi hắn ta, lại còn đang tan rã linh lực trong cơ thể hắn ta.

Rốt cuộc đây là pháp thuật gì?

Trần Tam Thiên rất sợ hãi.

Hắn ta đã điều tra Ngọc Thanh tông, Ngọc Thanh tông cũng không phải tông môn kiếm tu thuần túy. Trong đám trưởng lão cũng không có người nào có pháp thuật kiếm hệ lợi hại như thế.

Chẳng lẽ là thái thượng trưởng lão thần bí?

"Trần Tam Thiên, Tiên Thiên Ma Thai, đại đệ tử Thanh Minh ma giáo, nếu như giao ngươi cho Ngọc Thanh tông, ngươi cảm thấy ngươi sẽ gặp phải kết quả gì?" Giọng nói của Lâm Phàm lại truyền đến.

Sắc mặt Trần Tam Thiên kịch biến, trong lòng như sóng to gió lớn.

Sao đối phương lại biết được lai lịch của hắn ta?

Trần Tam Thiên triệt để luống cuống, vội vã quỳ lạy trước Tiên Thiên động phủ, sợ hãi nói: "Tiền bối! Ta sai rồi! Ta sai rồi! Cho ta một cơ hội! Ta vẫn chưa từng gϊếŧ đệ tử Ngọc Thanh tông nào!"

Lâm Phàm đang do dự có nên gϊếŧ Trần Tam Thiên hay không.

Căn cứ theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của hắn, gϊếŧ thiên kiêu như vậy tiếp sau đó có thể mang tới vô số nhiệm vụ phụ tuyến.

Nói chung là trên người thiên tài đều mang theo thủ đoạn để liên hệ với trưởng bối. Một khi chết rồi, trưởng bối của bọn họ sẽ cảm ứng được, sau đó truy sát vai chính.

Gϊếŧ tiểu nhân lại có đại nhân, gϊếŧ đại nhân lại đến lão nhân, gϊếŧ lão nhân lại có một người càng già hơn nhảy ra.

"Bằng không bắt hắn ta lại, sau này nếu chưởng giáo bị bắt, vừa lúc lấy hắn ta ra đổi chưởng giáo với Thanh Minh ma giáo?” Lâm Phàm yên lặng nghĩ.

Hắn cảm thấy việc này có thể thực hiện!

Ngược lại chính hắn mặc Kim Thiền Huyền Thần Y, Trần Tam Thiên không thể nào khiến hắn bị thương.

Lâm Phàm vung tay phải lên, ba đạo kiếm ảnh tiêu thất trong hư không.

Trần Tam Thiên không dám chạy trốn, chỉ có thể quỳ tại nguyên chỗ lạnh run.

Hắn ta đã bị thụ thương, lấy thực lực Lâm Phàm biểu hiện ra, cho dù hắn ta có dốc hết toàn lực chạy trốn cũng trốn không thoát.

"Đến đây."

Giọng nói của Lâm Phàm bay tới.

Cửa động khẩu hiện lên, thạch môn mở ra.

Trần Tam Thiên thấy Lâm Phàm.

Nam tử thật tuấn tú!

Thật trẻ tuổi!

Hắn ta còn tưởng Lâm Phàm là đệ tử của vị tiền bối kia, bèn cắn răng đứng dậy.

Sau khi tiến vào động khẩu, Lâm Phàm lại khởi động pháp trận đóng động khẩu lại.

Lâm Phàm xoay người đi vào động.

Trần Tam Thiên bỗng bắt lấy Lâm Phàm, kiếm trong tay treo trước cổ Lâm Phàm, hắn ta trầm giọng hô lên: "Tiền bối, thả ta đi, nếu không ta gϊếŧ đệ tử ngươi!"

Lâm Phàm: "..."

Động phủ rơi vào yên lặng.

Trần Tam Thiên thấp thỏm bất an, ánh mắt nhìn lướt qua trước sau.

Lâm Phàm sâu kín nói: "Ta không có đệ tử"

Trần Tam Thiên vừa nghe, thân thể lập tức cứng đờ.

Bịch một tiếng!

Kiếm của hắn ta rơi trên mặt đất. Hắn ta quỳ mạnh xuống, miễn cưỡng cười vui nói: "Tiền bối... Ta đùa thôi..."

Hắn ta có thể cảm thụ được cảnh giới của Lâm Phàm.

Trúc Cơ cảnh tầng chín.

Không thể nào!

Đích thị là thủ thuật che mắt!

Có thể trực tiếp trấn áp hắn ta, lại nhìn rõ lai lịch của hắn ta, tất phải là cao nhân!

Lâm Phàm cất bước đi vào động thất, ném lại một câu nói: "Đi theo ta."

Trần Tam Thiên vội vàng đuổi theo.

Lâm Phàm đi tới trước giường gỗ của bản thân mình ngồi xuống. Trần Tam Thiên quỳ trước mặt hắn, biểu hiện rất cung kính.

Đây là đại đệ tử hạch tâm của Thanh Minh ma giáo?

Lâm Phàm vốn định giao Trần Tam Thiên cho Hi Tuyền tiên tử, nhưng nếu hắn làm như vậy, chắc chắn Trần Tam Thiên sẽ liều mạng chạy trốn.

Hắn cũng không trấn áp thực lực của Trần Tam Thiên, tối đa cũng chỉ mới đánh bại hắn ta.

Sở dĩ hiện tại Trần Tam Thiên không dám chạy trốn là vì hắn ta đánh giá cao thực lực của hắn.

Ngược lại, có Kim Thiền Huyền Thần Y che chở thân thể, hắn cũng không sợ Trần Tam Thiên đánh lén mình.

Kim Thiền Huyền Thần Y không chỉ có thể bảo vệ thân thể, còn có thể bảo vệ đầu hắn, dù sao thì Trần Tam Thiên cũng không thể tổn thương hắn được!

Lâm Phàm nói khế: "Cầm lấy kiếm của ngươi, dốc hết toàn lực đâm ta một kiếm."

Trần Tam Thiên lạnh run, kêu rên nói: "Tiền bối, ta biết sai rồi!

Ta thực sự sai rồi!"

"Đến đây đi, không thử một chút, sau này ngươi sẽ luôn nghĩ tới chuyện đánh lén ta."

"Ta không dám..."

"Ngươi tới đi, ta không trách ngươi."

"Tiền bối, ta dập đầu với ngài!"

Trần Tam Thiên thiếu chút nữa bật khóc, vội vàng dập đầu với Lâm Phàm.

Hắn ta còn tưởng Lâm Phàm đang hố hắn ta, tìm lý do tru sát hắn ta.

Ngược lại chính hắn ta ra tay tuyệt đối không có kết cục tốt.

Lâm Phàm cạn lời, ta đáng sợ như thế sao?

Lúc trước khi hắn xem giới thiệu về lai lịch của Trần Tam Thiên còn tưởng người này cực kỳ hung tàn, thà chết chứ không chịu khuất phục, không nghĩ tới đối phương lại e sợ như thế.

"Kể từ hôm nay ngươi cứ ở lại nơi này, trồng linh thảo, quét tước vệ sinh thay ta. Ngươi cũng có thể ở đây tu luyện." Lâm Phàm dặn dò.

"Được... Vậy lúc nào ta mới có thể rời đi?"

"Ừm?"

"Ta nói sai, ta tự vả miệng..."

Sự gia nhập của Trần Tam Thiên cũng không thay đổi cuộc sống của Lâm Phàm.

Mỗi ngày hắn đều chuyên tâm tu luyện.

Hắn tạo kết giới trong phạm vi giường gỗ của bản thân mình, lúc hắn tu luyện Trần Tam Thiên hoàn toàn không cảm giác được linh lực ba động.

Trong lòng Trần Tam Thiên, hình tượng của Lâm Phàm càng trở nên cao thâm khó lường hơn.

"Thoáng chớp mắt.

Một năm nhanh chóng trôi qua.

Theo linh thảo được trồng xuống, linh khí trong động phủ càng thêm nồng nặc, Lôi linh căn của Lâm Phàm cũng thành công đạt tới Kim Đan cảnh tầng bốn.

Một năm một tầng, tốc độ cũng không tệ lắm!

Nếu chuyện này truyền đi, không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người.

Trần Tam Thiên đã bình tĩnh lại.

Hắn ta phát hiện Lâm Phàm cũng không làm khó hắn ta, nhưng hắn ta không dám chạy trốn, chỉ có thể tu luyện theo Lâm Phàm.

Lâm Phàm vẫn luôn tu luyện, chưa từng ra ngoài, khiến trong lòng Trần Tam Thiên càng thêm lo lắng.

"Tuy tu luyện rất thoải mái, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chậm trễ tình báo."

Trần Tam Thiên đưa lưng về phía Lâm Phàm, nhíu mày suy nghĩ.