Chương 10: Nguyên Anh sư phụ, chỉ kém Lôi linh khí (1)

Hi Tuyền tiên tử mở mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Phàm.

Sau khi đại trưởng lão đến gần lại cười nói: "Người này tên Lâm Phàm, là một tán tu, tư chất tam linh căn, có được Lôi linh căn hiếm thấy. Trên đường đi ta đã hỏi thăm, hắn thích tu luyện ở nơi thanh tĩnh, không hy vọng cao điệu quá mức."

Lâm Phàm khom lưng hành lễ.

【 Thường Nguyệt Nhi có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhị tinh 】

Chưa gì đã nhị tinh?

Nông cạn.

Lâm Phàm thầm than thở, trong lòng căng thẳng hẳn lên.

Xem ra Ngọc U phong này có tiếng nhưng không có miếng, hi vọng không phải nữ đệ tử nào cũng là sài lang hổ báo.

Hi Tuyền tiên tử mở miệng hỏi: "Gia nhập bản phong, bản tọa sẽ không mưu cầu lợi ích tốt giúp ngươi, hết thảy đều phải dựa vào chính mình. Về việc tu hành, bản tọa sẽ không chậm trễ việc dạy bảo ngươi, nhưng nếu ngươi dám buông lỏng, bản tọa sẽ trục xuất ngươi ra khỏi phong."

Lâm Phàm lập tức bảo đảm: "Chỉ cần không có phân phó, đệ tử có thể bế quan một trăm năm, chân không bước ra khỏi nhà!"

"Là thật?"

"Tuyệt không có giả dối!"

【 Hi Tuyền tiên tử có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhất tinh 】

【 Hảo cảm của Thường Nguyệt Nhi với ngươi giảm xuống, trước mặt độ hảo cảm là nhất tinh 】

Trước mắt Lâm Phàm hiện ra hai hàng chữ.

Hắn không khỏi khinh bỉ vị Thường Nguyệt Nhi kia.

Mẹ, não ngươi chỉ có yêu đương thôi sao?

Nơi này là vùng đất tu tiên!

"Ngươi có biết pháp thuật? Tiến công bản tọa, để bản tọa xem thử năng lực của ngươi." Hi Tuyền tiên tử tiếp tục hỏi.

Lâm Phàm gật đầu, quyết định toàn lực ứng phó.

Ngôi Ngọc U phong này rất thích hợp với hắn!

Đổi lại phong khác, hắn sẽ bị nữ tu như Thường Nguyệt Nhi làm phiền muốn chết!

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cũng thích nữ nhân, nhưng nữ nhân tuyệt không quan trọng bằng thọ mệnh. Hiện tại hắn chỉ muốn tu luyện.

Trên đầu chữ sắc có cây đao nha!

Chờ sau này tu vi đại thành, ngược lại có thể bồi dưỡng mấy vị đạo lữ chơi đùa, nhưng không thể động chân tình, chỉ vì cùng tu luyện.

Lâm Phàm điều động linh lực trong cơ thể, năm ngón tay phải khép lại, chĩa thẳng về phía Hi Tuyền tiên tử.

Ngũ chỉ bắn ra kiếm khí, hội tụ thành một đạo kiếm khí rộng cỡ bàn tay, nhanh như chớp phóng thẳng về phía Hi Tuyền tiên tử.

Khi sắp đυ.ng tới Hi Tuyền tiên tử, kiếm khí tiêu tan vào hư vô, mà tóc mai của Hi Tuyền tiên tử lại hơi lay động.

【 Hảo cảm của Thường Nguyệt Nhi với ngươi lại tăng, trước mặt độ hảo cảm là nhị tinh 】

Lâm Phàm coi nhẹ lời nhắc nhở xuất hiện trước mắt, chờ đợi Hi Tuyền tiên tử lên tiếng.

Hi Tuyền tiên tử hỏi: "Ngươi chỉ biết một chiêu này?"

"Đúng vậy."

Lâm Phàm rất thẳng thắn thành khẩn, hắn cũng không muốn phùng má giả làm người mập.

"Kiếm pháp không tệ, về sau ngươi cứ ở lại Ngọc U phong đi." Hi Tuyền tiên tử khẽ gật đầu nói.

Đại trưởng lão cười ha hả một tiếng: "Vậy ta không quấy rầy nữa."

Hắn ta gật đầu với Lâm Phàm, sau đó xoay người rời đi.

Hi Tuyền tiên tử nhìn chằm chằm Lâm Phàm, nói: "Còn không quỳ xuống bái sư?"

Lâm Phàm lấy lại tinh thần, lập tức quỳ xuống.

"Đồ nhi Lâm Phàm bái kiến sư phụ, sư phụ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Hi Tuyền tiên tử không nhịn được cười, tức giận nói: "Ngươi coi vi sư là nữ hoàng?"

Lâm Phàm không ngẩng đầu.

Hi Tuyền tiên tử thầm nói: "Người này dù là hình tượng hay khí chất đều rất tốt, ngay cả tâm tính cũng không tồi."

Nàng móc ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, đưa cho Thường Nguyệt Nhi sau lưng.

"Đưa sư đệ ngươi tới nội môn đăng ký, thuận tiện sắp xếp động phủ giúp hắn."

"Vâng, sư phụ."

Thường Nguyệt Nhi nhu thuận đứng dậy.

Lâm Phàm đứng dậy theo, hành lễ một cái, sau đó mới cùng Thường Nguyệt Nhi rời đi.

Bọn hắn vừa đi ra khỏi cung điện, đại môn đã đóng lại.

"Lâm sư đệ, ta tên Thường Nguyệt Nhi, sau này ngươi cứ gọi ta là sư tỷ đi. Ngươi mới đến, có gì không biết có thể tìm sư tỷ bất cứ lúc nào."

Thường Nguyệt Nhi cười nói. Vừa lúc đối mặt với ánh mắt của Lâm Phàm, nàng cũng không xấu hổ, trái lại còn nhìn chằm chằm hắn.

Lâm Phàm hơi cúi đầu, nói: "Đa tạ sư tỷ, sư đệ không dám phiền phức, chẳng qua nếu như sư tỷ cần giúp đỡ có thể phân phó sư đệ bất cứ lúc nào."

"Hi hi, bản thân ngươi thật tốt."

So với những sư huynh khác, sư đệ đẹp trai hơn.

Đây là lần đầu tiên Thường Nguyệt Nhi gặp phải nam tử tuấn mỹ như thế. Hơn nữa thái độ, tính cách của hắn cũng khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nàng thầm phát thệ nhất định phải bảo vệ Lâm sư đệ, không thể để hắn bị bắt nạt.

Hai người một đường cười cười nói nói đi tới bên bờ vực. Thường Nguyệt Nhi tế ra phi kiếm, để Lâm Phàm đứng sau lưng nàng, ôm eo nàng.

Lâm Phàm do dự.

"Trừ ngươi ra, những sư đệ khác không có cơ hội ôm eo của sư tỷ." Thường Nguyệt Nhi hừ hừ nói.

Thật ra nàng cũng chỉ có một vị sư đệ là Lâm Phàm.

Toàn bộ Ngọc U phong, chỉ có Lâm Phàm mới có thể tính là sư đệ nàng. Ngọc U phong mấy năm cũng khó có một vị đệ tử mới.

Đã nói tới nước này rồi, Lâm Phàm cũng không tiện già mồm cãi láo.

Không thể không nói, eo của sư tỷ thật nhỏ.

...

Một lúc lâu sau.

Thường Nguyệt Nhi dẫn theo Lâm Phàm đi tới trước một cửa động, nói: "Bên trong là động phủ của ngươi, động phủ của sư tỷ ở ngay bên cạnh, bình thường ngươi có thể an tâm tu luyện."

Gần như vậy?

Lâm Phàm thuận theo phương hướng nàng chỉ nhìn lại, động khẩu của động phủ của nàng cách nơi này chỉ trăm mét.

Trong lòng Lâm Phàm thầm thở dài, nhưng mặt ngoài vẫn bái tạ Thường Nguyệt Nhi.

Hai người tạm biệt nhau.

Sau khi tiến vào động khẩu, Lâm Phàm thấy trên vách động có một cơ quan. Xoay một cái, trước động khẩu xuất hiện một cửa đá, trực tiếp chắn phía trước động khẩu. Ngay sau đó, đường động phát sáng lên.

Hắn theo đường động đi tới tận cùng, trước mắt xuất hiện một động thất khoảng chừng trăm mét vuông, có giường, có bàn, còn có tủ gỗ, đãi ngộ không tồi.

Lâm Phàm đi tới bên giường ngồi xuống, sau đó mới lấy túi trữ vật nội môn ra.

Túi trữ vật nội môn có không gian lớn hơn gấp mười lần túi trữ vật ngoại môn, không gian bên trong phải lớn chừng trăm mét khối.

Hắn lấy được đạo bào Ngọc U phong, một thanh phi kiếm, bí tịch Ngự Kiếm Thuật, lệnh bài Ngọc U phong, còn có một trăm viên trung phẩm linh thạch, một lọ Tụ Khí Đan.