Một cô gái đẹp như này, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn thế! Không ngờ cô ta lại nhẫn tâm ra tay đánh gãy một chân của em trai mình.
Ngay cả Tiêu Nguyệt cũng sợ đến đờ người ra, cô ta theo bản năng ôm chặt miệng mình, sắc mặt thì tái nhợt.
“Đúng là người tàn nhẫn, nhưng cũng là một người thông minh”, Tô Minh nhìn Chu Khánh Di rồi khen ngợi.
Đừng thấy cú đá này của Chu Khánh Di khiến người khác phát khϊếp, nhưng chí ít có thể cứu được tính mạng của em trai cô ta. Vì vậy Tô Minh không định tiếp tục truy cứu nữa.
Bởi vì Chu Khánh Di đã nể mặt anh thì tất nhiên anh cũng sẽ nể mặt cô ta.
Ngoài ra, bắt đầu từ hôm nay, đừng nói là dây vào mình, mà ngay cả khi nghe thấy tên mình thì chắc Chu Tranh cũng sợ vãi ra quần rồi, như thế là đủ!
“Cậu chủ Tô! Tôi… Tôi… Xin lỗi, mong anh tha lỗi cho tôi”, Chu Tranh nằm liệt trên đất nói lời xin lỗi.
Lúc này hắn đau đến mức chết đi sống lại. Mặc dù lúc nói lời xin lỗi giọng hắn đã khàn khàn rồi nhưng hắn vẫn phải nói.
Hắn là kẻ ăn chơi trác táng chứ không phải kẻ ngốc.
Từ cái tát và cú đá chân của chị gái thì đủ thấy chị gái hắn kiêng kị với Tô Minh đến nỗi nào.
Nếu như mình không xin lỗi thì khéo sẽ bị đánh chết mất. Giờ đây hắn không dám tưởng tượng ra Tô Minh có thân phận như nào?
“Anh có người chị tốt đấy, sau này đừng có dây vào tôi nữa”, Tô Minh quét nhìn Chu Tranh một cái, sau đó nhìn Chu Khánh Di, nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Cảm ơn anh!”, Chu Khánh Di kích động nói. Hôm nay kể cả Tô Minh muốn lấy mạng của Chu Tranh thì cô ta vẫn phải chịu. Nếu như Tô Minh không truy cứu thì cô ta rất cảm kích.
“Tiêu Nguyệt! Cô về thành phố Dương Giang đi!”, Tô Minh lại nhìn Tiêu Nguyệt, nói.
Tiêu Nguyệt cắn chặt môi, cảm giác như muốn khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng lên.
“Em…”.
“Về đi!”, trong giọng nói của Tô Minh mang theo vẻ trách cứ.
“Em là người của anh, em sẽ không từ bỏ anh đâu”, cô ta cứng miệng nói nhưng cũng không dám không nghe theo.
“Cô Chu! Giúp tôi sắp xếp chuyến bay về thành phố Dương Giang trong hôm nay”, Tô Minh nói với Chu Khánh Di.
Chu Khánh Di gật đầu, chút chuyện nhỏ này không là gì với cô ta.
Rất nhanh, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Tô Minh ngồi trên ghế phụ của xe Mercedes- Benz G 6x6 do Chu Khánh Di lái tới, xe đi trên đường phố sầm uất của Đế Thành và đi về phía viện võ đạo nhà họ Diệp.
“Cậu chủ Tô! Chắc cô Diệp đã nói với anh rồi, sáng nay cô ấy thật sự có chuyện vô cùng quan trọng nên không thể đích thân đến đón anh, cô ấy nhờ tôi nói xin lỗi anh. Tối nay cô ấy sẽ mở bữa tiệc tiếp đãi anh”, Chu Khánh Di vừa lái xe vừa nói, thỉnh thoảng cô ta còn cẩn thận lén nhìn Tô Minh một cái mà có chút hiếu kỳ.
Diệp Mộ Cẩn đã từng nói với cô ta ở viện võ đạo là sẽ mời đến một giáo tôn để dạy võ cho viện võ đạo nhà họ Diệp.
Và người đó chính là cậu chủ Tô đây!
Nếu đã được Diệp Mộ Cẩn mời về làm giáo tôn thì về lý mà nói, người này chắc chắn phải có thực lực vô cùng cao cường.
Nhưng cô ta vẫn chưa cảm nhận được chân khí của tu giả võ đạo từ người Tô Minh. Thật kỳ lạ! Lẽ nào Tô Minh không phải là tu giả võ đạo sao?
Với cả cậu chủ Tô này còn trẻ tuổi, còn trẻ hơn mình mấy tuổi, cùng lắm cũng chỉ 21, 22 tuổi thôi. Trẻ như vậy thì có thể làm giáo tôn không?
Sự nghi ngờ của cô ta không phải không có lý do. Trong Đế Thành cũng có tám gia tộc lớn có cùng tầng lớp như nhà họ Diệp và họ cũng đều có viện võ đạo của riêng mình.
Trong đó có mấy gia tộc mời giáo tôn của mình và họ đều là người trung niên, thậm chí là người già nữa.
Mặc dù nhiều lúc thực lực của tu giả võ đạo không thể lấy tuổi tác ra để so sánh nhưng nói chung thì thời gian tu luyện càng dài thì thực lực càng mạnh, chẳng phải thế sao?
Tất nhiên, Chu Khánh Di cũng chỉ giữ những tò mò và hoài nghi này trong lòng chứ không dám nói ra.
Sau đó cô ta tiếp tục lái xe nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu những tâm sự.