Nhưng mà.
Điều khiến cho mọi người vô cùng vô cùng khϊếp sợ
và bất ngờ chính là: “Em nhận thua!”
Điều này khiến toàn bộ sân võ đạo hoàn toàn yên tĩnh.
Đừng nói đến những người khác, ngay cả gia chủ
Tần Chấn Hoằng cũng ngây ra, khϊếp sợ đến mức lập tức
đứng lên khỏi chỗ.
Ở đây, người duy nhất không biến đổi sắc mặt có lẽ
chính là Tô Minh.
Tô Minh đã sớm biết rồi.
Đây cũng là ý kiến của anh.
Cuộc tỷ thí này có quan trọng không?
Không quan trọng.
Tần Khả Ngọc có lấy Đà Sơn Ma hay không là do Tô
Minh nói, chứ không phải là nhà họ Tần hoặc là cuộc tỷ
thí này nói.
Chính vì nguyên nhân đó cho nên mới không quan
trọng, còn để Tần Khà Ngọc mặc kệ nguy hiểm tính
mạng đi quyết đấu làm gì.
Dựa theo lời của Tần Khà Ngọc thì trận quyết đấu
của Ma giới có xác suất sống chết rất cao. Đúng là cô ta
không phải đối thủ của Tần Phong Nhan.
Một lát sau.
Tần Chấn Hoằng xem như người phản ứng đầu tiên.
Sắc mặt rất khó coi.
Ông ta cảm thấy Tần Khả Ngọc khiến mình rất
thất vọng.
Cho dù không phải là đối thủ thì cũng phải có dũng
khí chiến đấu chứ.
Không dám quyết đấu thì tính là gì?
Nhưng sao ông ta biết được tối hôm qua Tô Minh thể
hiện tài năng cho Tần Khà Ngọc xem, sau đó đã dễ dàng
thuyết phục Tần Khà Ngọc hôm nay chỉ đi ngang qua
sân khẩu, nhận thua, chỉ thế thôi.
Nghĩ đến tối hôm qua Tô Minh thể hiện một chút xíu
thực lực, bây giờ Tần Khả Ngọc vẫn còn có chút lơ mơ,
ngơ ngơ ngác ngác.
“Khả Ngọc, con nghiêm túc sao?”, Tần Chấn Hoằng
nhìn chằm chằm Tần Khà Ngọc, cất cao giọng quát lớn.
Tần Khà Ngọc gật đầu.
Sắc mặt của Tần Chấn Hoằng càng thêm khó coi,
trầm mặc một lúc sau mới chuyển ánh mắt nhìn về phía
Tô Minh: “Nếu đã thế, chuyện con gå cho Đà Sơn Ma đã
là điều chắc chắn rồi, từ giờ trờ đi, con chính là vị hôn
thê của Đà Sơn Ma, bạn của con cũng nên giữ một
khoảng cách với con, chàng trai này, xin hãy tha lỗi, nếu
như có thể thì hôm nay hãy rời khỏi nhà họ Tần đi, nếu
như phải đi xa thì có thể đến phòng thu chi của nhà họ
Tần nhận một nghìn viên ma tinh thạch”.
Giọng nói của Tần Chấn Hoằng đã cực kỳ lạnh lẽo.
Nhưng mà.
Điều càng khiến cho người ta vô cùng bất ngờ chính
là Tô Minh lại cười, sau đó lắc đầu nói: “Không đi”.
Nói xong anh còn khıêυ khí©h giơ tay lên, bắt lấy bàn
tay nhỏ của Tần Khà Ngọc.
Đậu má.
Tần Chấn Hoằng vừa nói Tần Khà Ngọc đã là vị hôn
thê của Đà Sơn Ma, muốn Tô Minh giữ một khoảng cách
với Tần Khà Ngọc, nhưng Tô Minh chẳng những không
duy trì khoảng cách mà còn cố ý nắm tay.
Tên này – mẹ nó…
Đơn giàn là khıêυ khí©h.
Chính Tần Khả Ngọc cũng có chút ngơ ngác, thật sự không dám tin tưởng.
Ở sâu trong lòng lại có chút cảm xúc kỳ lạ.
Cô ta muốn tránh thoát theo bản năng, nhưng lại bất
ngờ nghĩ đến việc bố mình vô tình, nhà họ Tần tàn nhẫn,
bất mãn và lửa giận trong lòng cô ta đã đè suy nghĩ
muốn tránh thoát xuống, đúng rồi, để mặc cho Tô Minh
nắm lấy tay nhỏ chính là khıêυ khí©h, kí©h thí©ɧ.
Cũng coi là một sự phản kháng chôn giấu sâu trong
nội tâm hơn hai mươi triệu năm đi!
Dường như là để cho mình dũng khí, cô ta chẳng
những đề mặc cho Tô Minh nắm tay mình mà thậm chí
còn hơi do dự, nắm ngược lại tay của Tô Minh, mười ngón đan xen.
Bầu không khí trên sân võ đạo đột nhiên cứng ngắc lại.
Người nhà họ Tần đều trừng lớn hai mắt.