Tần Khả Ngọc trầm mặc.
Yên lặng siết chặt nắm đấm, sau đó nói: “Tôi về ma
lâu của tôi trước đây”.
Sắc mặt Tần Khả Ngọc không dễ nhìn, vốn đĩ đã tái
nhợt, bây giờ lại càng trắng hơn, thật sự là mặt cắt không
còn một giọt máu nào, cho nên mặc dù cô ta có khuôn
mặt rất đẹp thì giờ phút này trông cũng không còn xinh
đẹp nữa, ngược lại có chút tiều tụy.
Tần Thân thờ dài, cũng không an ủi Tần Khả Ngọc gì
cả, dù sao bây giờ có an ủi thế nào cũng không có bất kỳ
tác dụng gì.
Sau khi Tần Thân rời đi.
Tần Khả Ngọc có chút mất hồn mất vía, trầm mặc dẫn
Tô Minh đi về phía sân sau của trang viên nhà họ Tần, ma
lâu của cô ta ở sân sau.
Đi được một hồi lâu, đột nhiên Tần Khả Ngọc nghiêng
đầu nhìn Tô Minh một chút, hỏi: “Tô Minh, tôi là cành giới
Tru Thần tầng ba, mà chị là tầng sáu. Tôi không thắng
được. Anh có biện pháp không?”
“Nếu đã không thắng được, vậy thì cứ nhận thua đi”,
Tô Minh cười nói.
“Anh…”, ánh mắt của Tần Khả Ngọc lập tức lộ ra vẻ
hung dữ, sát khí tràn ngập, suýt nữa đã trực tiếp ra tay,
bây giờ Tô Minh là cọng cỏ cứu mạng của cô ta, kết quả
Tô Minh lại trả lời…
“Thắng thua rất quan trọng sao? Ai nói cho cô thua thì
nhất định phải gả cho Đà Sơn Ma kia? Ai nói cho cô người
thua nhất định không kế thừa được vị trí gia chủ của nhà
họ Tần chứ?”, Tô Minh lại nói, có như vậy một tia nghiền
ngẫm.
Cuối cùng còn không phải nói chuyện bằng thực
lực sao?
Cho dù Tần Khả Ngọc thua, mình mà đã muốn thì cứ
chờ đến ngày đám cưới, Đà Sơn Ma tới đón dâu gì đó,
mình sẽ ra tay gϊếŧ chết Đà Sơn Ma, đương nhiên Tần Khả Ngọc sẽ không cần gả cho Đà Sơn Ma nữa.
Còn vị trí gia chủ cũng như vậy.
Dưới thực lực tuyệt đối, tất cả đều là việc nhỏ.
“Người hộ đạo của anh ở đâu? Tôi không yên lòng, tôi
muốn nhìn một chút”, Tần Khả Ngọc hít sâu một hơi, cắn
cắn hàm răng nói, vậy mà trong giọng nói lại có một chút
cầu xin cực kỳ hiếm thấy, tuy rất mơ hồ nhưng Tô Minh lại hiểu.
“Người hộ đạo? Tôi không có người hộ đạo”.
“Anh…”, Tần Khả Ngọc tức hồn hền: “Không có người
hộ đạo? Vậy anh giúp tôi như thế nào? Chẳng lẽ, bây giờ
anh liên hệ với gia tộc sau lưng anh?”
“Sau lưng tôi không có gia tộc. Tự tôi giúp cô là được”,
Tô Minh bất đắc dĩ.
“.”, cả người Tần Khà Ngọc run lên, suýt nữa thì chừi
bậy, cô ta giận dữ đến mức đôi mắt đẹp càng thêm đỏ
rực, nếu không phải còn có một chút lý trí, ôm một tia hy
vọng cuối cùng, cảm thấy Tô Minh là cọng rơm rạ cuối
cùng thì giờ phút này chắc chắn cô ta sẽ ra tay gϊếŧ chết
anh.
Một lát sau.
“Tôi không có tâm trạng nói đùa với anh, anh hãy
tranh thù thời gian liên hệ với người hộ đạo hoặc là cao
thủ của gia tộc sau lưng anh đi, nếu không, nếu như anh
không cứu tôi được, Tần Khả Ngọc tôi cam đoan sẽ cho
anh chết ngay tại chỗ!”, Tần Khả Ngọc độc ác nói, bước
chân dần tăng tốc đi về hướng ma lâu của mình.
Rất nhanh.
Đã đi tới ma lâu của mình.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày kế tiếp.
Toàn bộ nhà họ Tần còn nặng nề âm trầm hơn bình
thường, rốt cuộc là có rất ít người tức giận.
Chủ yếu là bên trên sân võ đạo rất náo nhiệt.
Mấy chục nghìn người từ trên xuống dưới nhà họ Tần
đều tụ tập trên sân võ đạo.
Bên trong một tầng, bên ngoài một tầng.
Ngay cả bảy vị tộc lão bình thường rất ít thấy cũng
đều xuất hiện.