Tô Minh nhìn thoáng qua phía dưới.
Cảm giác đầu tiên chính là ngột ngạt.
Giống như là mây đen che khuất bầu trời cả một tòa
thành trì vậy.
Thành trì cũng không nhỏ, ít nhất có thể chứa được
hàng chục tỷ người, chỉ là mật độ dân số trong thành trì
lại rất nhỏ, dựa theo đánh giá của Tô Minh, gϊếŧ chết một
tỷ người trong cà tòa thành cũng phù hợp với tình huống
của Ma giới.
Điều khá đặc biệt chính là bên trên mỗi một kiến trúc
trong thành trì đều có Tụ Ma Trận treo lo lừng trên cao.
Có Tụ Ma Trận đằng cấp cao, hiệu quả tốt, có thể
thấy rõ ràng ở phía xa có khí tức ma nguyên không
ngừng hội tụ, ngưng tụ rồi tràn vào trong kiến trúc, lại bị
chủ nhân trong kiến trúc hấp thu luyện hóa.
Có Tụ Ma Trận đằng cấp thấp, đương nhiên hiệu quả
cũng không tốt.
Nhìn từ bên trên sẽ thấy có tổng cộng sáu tòa nhà
bắt mắt nhất, đó là sáu trang viên khồng lồ, phía trên sáu
trang viên khổng lồ này đều treo Tụ Ma Trận cực lớn, khí
tức ma nguyên vô biên vô tận dao động mãnh liệt giống
như sóng thật, hiển nhiên tốc độ tu luyện của đám ma tu
trong sáu trang viên này chắc chắn sẽ nhanh tốc độ tu
luyện của các ma tu khác trong tòa thành.
“Sáu trang viên này tướng ứng với sáu gia tộc lớn của
ma thành Thiên Tâm, nhà họ Tần chúng tôi là một trong
số đó”, Dược nữ Tần Khả Ngọc nói một câu, chỉ là tâm
trạng của cô ta đã giàm xuống rất nhiều, giọng nói
không lớn, khí tức cũng không đủ, dù sao bây giờ cô ta
đang đánh cược tất cà, cược cho cọng cò cứu mạng là
Tô Minh, nhưng hy vọng này có lớn hay không? Trong
lòng Dược Nữ biết rất rõ ràng, hy vọng rất rất nhỏ rất
nhỏ, không nói đến việc Tô Minh có thật sự có địa vị to
lớn vượt xa cả nhà họ Tần giống suy nghĩ của cô ta hay
không, cho dù có địa vị to lớn thật thì người sau lưng Tô
Minh sẽ kịp thời xuất hiện nghe theo mệnh lệnh của Tô
Minh để cứu vớt mình sao? Cũng chỉ có thể cầu nguyện,
còn nước còn tát thôi.
Một giây sau.
Hai người trực tiếp rơi xuống, tiến vào bên trong Ma
Thành Thiên Tâm.
Bên trong thành cũng không phồn hoa, thậm chí có
chút tiêu điều.
Rõ ràng là đang đi trên đưong phố chính, vậy mà có
rất ít ma tu đi lại trên đưong, cũng không có nhiều cửa
hàng. Một cảnh tượng đìu hiu không diễn tà được.
“Ma Thành Thiên Tâm đã coi như rất phồn hoa rồi,
những thành trì khác còn kém hơn”, dường như nhìn ra
suy nghĩ của Tô Minh, Tần Khà Ngọc lại giới thiệu một
câu.
Tô Minh khẽ gật đầu, bởi vì tò mò mà thinh thoàng
anh còn nhìn ra xung quanh, cũng coi như hiều rõ tình
trạng cơ bản của những thành trì ở Ma giới, chỉ có một
cảm giác – tàn bạo!
Cứ nói đến gạch lát nền đường phố này đi, rõ ràng
đều làm bằng đá, nhưng lại nhuộm màu máu tươi, mức
độ nhuộm đỏ cực kỳ khoa trương, dưong như từng viên
gạch đều bị nhuộm hoàn toàn, phài chảy nhiều máu đến
thế nào mới có thể đạt tới loại trình độ này chứ?
Mặt khác, trước cửừa những căn nhà ở xung quanh
đường đi thường có một đặc điểm, chính là có treo đầu
lâu, càng là nhà cao cửa rộng thì số lượng và đằng cấp
đầu lâu treo ở cổng càng cao.
“Đầu lâu bị treo trước cổng đều là những cao thủ khi
còn sống, bị chủ nhân trong căn nhà đó đánh chết rồi
mang ra treo ở cổng, dùng để đe dọa người khác, những
cái đầu lâu có thể được treo ở đó khi còn sống chắc
chắn là cao thủ, nếu không sẽ không có tư cách bị treo”,
Tần Khả Ngọc tiếp tục nói.
Lại đi tiếp, Tô Minh phát hiện ra một chuyện, chính là
bước chân của Tần Khà Ngọc có vè đang chậm lại,
không phải cố tình mà là thả chậm bước chân trong lúc
vô tình, Tô Minh nhìn vậy liền hiểu ra, đây là bởi vì trong
lòng Tần Khà Ngọc bài xích nhà họ Tần, không muốn về
gia tộc cho nên mới làm vậy.