Thời gian lại lần nữa trôi qua.
Tô Minh chằng hề sốt ruột, ngày ngày bị Tần Khà
Ngọc tóm lấy dạo chơi trong rừng núi âm u, anh vô cùng
thong dong, lại thinh thoàng tu luyện, tiếp tục tiến bộ.
Mà Tần Khà Ngọc.
Đã đứng trên ranh giới bùng nổ.
“Đáng chết!”, không phải sao, trên đình núi, sau một
lần lại luyện chế thất bại Thăng Nguyên đan, Tần Khả
Ngọc nổi giận, đá một chân về phía Lò Luyện Yêu,
Lò Luyện Yêu rơi thẳng xuống vách núi.
Đôi mắt đỏ bừng.
Dường như lý trí còn thừa lại cũng không nhiều.
Không chỉ như thế, cô ta trực tiếp nhìn về phía Tô
Minh, sát ý trong mắt cực kỳ nồng đậm: “Đan dược
không luyện chế được, anh dường như cũng chẳng có tác
dụng gì, người thừ thuốc đáng chết!”
Lúc còn đang nói, cô ta đã muốn ra tay.
Nhưng trong nháy mắt đó, Tô Minh lại mở miệng:
“Trước đừng kích động, có lẽ tôi có biện pháp giúp cô
giải quyết hết phiền não của cô, không phải là không
muốn gà cho Đà Sơn Ma kia sao? Cũng không khó”.
“Anh có ý gì?”, Tần Khà Ngọc có vẻ nhiều một phần lý trí.
Sau đó, bắt đầu tường tượng.
Cô ta nhìn Tô Minh thật sâu, không khỏi nghĩ đến đối
phương chỉ có mười ngàn tuổi lại là tồn tại thuộc cảnh
giới Tru Vận, loại thiên phú võ đạo này có thể nói là mới
nghe lần đầu.
Vậy thì, có khi không khéo đối phương thật sự có bối
cảnh rất lớn, có địa vị to lớn.
Nói không chừng thật sự có thể giúp đưoc mình.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tần Khả Ngọc nhìn chằm chằm
Tô Minh như thể muốn ăn người.
Nhìn chằm chặp.
“Cô đừng kích động, không muốn gå cho Đà Sơn Ma
rất dễ. Không bằng, cô dẫn tôi về gia tộc của cô trước đi”,
Tô Minh cười nói.
Anh cực kỳ khẳng định bây giờ mình đã dần dần nắm
mọi chuyện trong tay.
Nguyên nhân rất đơn giản, tâm lý của Dược nữ sập.
Trong tình huống này, chỉ cần một cong cò cứu mạng,
cho dù là hoa trong gương, trăng trong nước thì cô ta
cũng sẽ vô ý thức muốn nắm lấy. Dù anh lừa gạt thì cô ta
cũng muốn nhìn thấy hi vọng.
“Được”, yên lặng một lát, Tần Khả Ngọc gật đầu,
giọng nói đột nhiên khàn đi: “Anh đồng ý với tôi! Nếu như
anh làm không được! Tôi cam đoan sẽ dùng thủ đoạn
điên cuồng nhất của Ma giới Hàn Uyên để trà thù anh, để
anh sống không bằng chết!”
“Được”, Tô Minh nhẹ gật đầu, không biết nên nói gì, là
con gái mà sao sát khí lại có thể nồng đậm đến mức đó.
Lúc này, sát khí trên người Dược nữ quả thực kinh khùng
đến mức chính Tô Minh cũng cảm thấy khó chịu, không
quen, quá nồng đậm.
“Đi”, sau đó, Dược nữ đột nhiên nắm lấy cổ áo Tô
Minh, xách theo Tô Minh sài bước rời đi, sấm rền gió cuốn.
Trên thực tế, Dược nữ cũng xác thực coi ngựa chết
làm ngựa sống.
Bởi vì thời gian ước định, thời gian định đoạt vận
mệnh sắp đến.
Chưa đến hai ngày.
Cô ta không còn thời gian tiếp tục lang thang trong
rừng tìm kiếm dược thào, làm từng bước luyện dược nữa.
“Cô có thể nói qua về tình hình ở Ma giới Hàn Uyên
với tôi không, còn có tình huống của gia tộc và của chị cô
nữa?”, trên đường đi, Tô Minh hỏi.
…
Vừa mới đến, còn chưa biết gì cả.
Mặc dù thực lực khôi phục đến đình phong, có thể nói
là cực kỳ mạnh.
Nhưng trài qua một kiếp Luyện Phù Sinh và nền văn
minh Sát Đạo kia, Tô Minh thật sự thu lại kiêu ngạo sâu
trong nội tâm mình.
Sư tử vồ thỏ cũng phải dốc toàn lực.
Huống hồ, Ma giới Hàn Uyên tuyệt đối không phải là con thỏ.