Nói cho cùng, mọi người đều là kè đáng thương giãy
giụa muốn sống.
Tùy tiện nói một vài phiền muộn trong lòng với Tô
Minh xong, tâm trạng Dược nữ Tần Khả Ngọc tốt hơn
nhiều.
Đừng xem thường một lần dốc bầu tâm sự đơn giản
thế này.
Trên thực tế, những năm gần đây, cô ta chưa từng nói
ra hết với bất kỳ người nào.
Không chỉ mình cô ta, những người khác cũng
như vậy.
Tại Ma giới Hàn Uyên, ngay cà tình thân cũng phai
nhạt đến gần như không còn, chứ đừng nhắc đến những
loại tình cảm khác, như tình bạn bè càng không có.
Cô độc một thân một mình, vẫn luôn chỉ có một người, chỉ có
thể giấu dưới đáy lòng.
Trái lại là người thử thuốc, làm kẻ chắc chắn phải
chết, thổ lộ một chút cũng chẳng sao. Nhưng lúc trước,
những người thử thuốc kia của Tần Khà Ngọc ngày nào
cũng ngơ ngơ ngác ngác, bị dọa chết khϊếp, lúc chưa
chết với lúc chết đều gần như nhau, cô ta có thể thổ lộ
cái gì?
Tần Khả Ngọc không khỏi nhìn chằm chằm Tô Minh,
cô ta luôn cảm thấy người trẻ mới mười ngàn tuổi này rất
đặc biệt.
Những người thừ thuốc khác có bao nhiêu tuyệt vọng,
bao nhiêu giãy giụa, bao nhiêu đau đón, cô ta cực kỳ rõ ràng.
Nhưng Tô Minh…
“Có lẽ, tất cả rồi sẽ khá hơn”, Tô Minh yên lặng một
lát mới đáp.
Anh không biết an ùi người khác thế nào.
Huống hồ, đại ma đầu siêu cấp như đối phương cũng
không cần an ủi.
Đành tùy tiện nói một câu.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chỉ có con đường tiếp
tục tìm kiếm dược thào, tiếp tục luyện chế Thăng Nguyên
đan thôi”, chì chốc lát sau, Tần Khả Ngọc nắm lấy quần
áo Tô Minh, thân hình lóe lên, lại tiếp tục lắc lư vào rừng
hái thuốc.
Trên thực tế, hiện tại, vết thương của Tô Minh đã bình
phục gần một nửa.
Nếu anh muốn thì thổi một hơi cũng có thể trấn áp
Dược nữ Tần Khà Ngọc.
Nhưng Tô Minh lại không hề giãy giua, mặc kệ Tần
Khà Ngọc tóm lấy mình đi hái thuốc.
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Lại qua ba bốn ngày.
Trong vòng ba bốn ngày này, Tần Khà Ngọc lại luyện
chế Thăng Nguyên đan thêm hai lần.
Tất cà đều thất bại!
Hơn nữa thất bại còn hoàn toàn hơn.
Hiện giờ, sắc mặt Tần Khà Ngọc đã khó coi đến mức
vô cùng tái nhợt, cà người cũng càng ngày càng gắt gỏng.
Như một tòa núi lừa sắp sửa bùng nổ.
Mà dưới sự gắt gòng này là khí tức tuyệt vọng đang
không ngừng bao phủ sâu hơn.
Trong ba bốn ngày như thế, vết thương của Tô Minh
cuối cùng cũng hoàn toàn bình phục.
Chẳng những bình phục mà thực lực còn có sự
tăng vọt.
Sự tăng vọt này hoàn toàn là vì quyền khống chế Kho
tàng huyết mạch tăng lên gấp đôi.
Còn phải cảm ơn Luyện Phù Sinh.
Luyện Phù Sinh mang đến cảm giác sống chết cho
anh, xem như kí©h thí©ɧ và kích hoạt Kho tàng huyết mạch.
Hiện giờ, không nói những thứ khác, chỉ riêng mặt
thực lực, Tô Minh anh dám nói một câu, cho dù là tu giả
võ đạo tầm cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng thứ năm thì
anh cũng có thể liều một trận.
Có lẽ anh vẫn không phải là đối thù của Luyện Phù
Sinh, nhưng không đến nỗi kém nhiều như trước.
Sự tiến bộ của anh khá nhanh.