“Tuy rằng nhìn anh vẫn ốm đau bệnh tật, nhưng cũng
chỉ có thể để anh thử thuốc thôi”, đến ngày thứ ba, bên
cạnh một vách treo dựng đứng, gió núi rít gào, dược nữ
buông Tô Minh xuống, tinh thần vừa động liền có một lò
thuốc xuất hiện trước người cô ta, quét mắt nhìn anh một cái nói.
“Có thể”, Tô Minh gật đầu đáp.
Dược nữ nhìn Tô Minh một cái thật sâu, cảm thấy có
chút kỳ quái đối với phàn ứng của anh, suy cho cùng tất
cà người thử thuốc trong quá khứ của cô ta, bất kỳ người
nào cũng kinh hoàng, sợ hãi, cầu xin lòng thương xót,
thậm chí run cẩm cập vào lần đầu thử thuốc.
Mà Tô Minh lại rất bình tĩnh.
Không phải là già vờ.
Là sự bĩnh tình phát ra từ trong nội tâm kia.
Kỳ quái.
Vậy cũng tốt, cô ta đỡ phải ra tay, nếu Tô Minh không
ngoan ngoãn nghe lời, cô ta chuần bị sẽ dạy cho anh
một bài học, giáo huấn tới nửa sống nửa chết, hoặc là
chặt đứt tay chân gì đó, cũng có thể bức ép anh thành
thực thừ thuốc cho cô ta, không ngờ tới anh lại rất nghe lời.
Giây tiếp theo.
Dược nữ bắt đầu luyện thuốc.
Cô ta ngồi xếp bằng trên nền đất.
Đôi tay liên tục kết ấn pháp quyết hòa phức tạp.
Từng ngọn lửa màu đen đỏ dập dòn, vấn vít trôi nổi
thành đù các loại hình thái, lượn lờ quanh lò thuốc.
Chẳng mấy chốc lò thuốc đã đò lửa.
Dược nữ thình thoảng sẽ thêm một vài loại dược thào
vào đó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lúc bắt đầu Tô Minh còn hứng thú dào dạt xem đối
phương pháp luyện thuốc nhưng rất nhanh anh lại tiến
vào trạng thái tiếp tục trị thương.
Trước mắt vết thương của anh đã hồi phục được
khoảng 35%.
Tốc độ hồi phục càng ngày càng nhanh.
Ngày khôi phục hoàn toàn có lẽ chì là ngày một
ngày hai.
Một tiếng sau.
“Chết tiệt!”, dược nữ đột nhiên phẫn nộ mắng một
câu, lò thuốc trước mặt bỗng nhiên rung động kịch liệt,
toàn bộ tinh hoa dưoc thào trong đó đều bị chấn động
thành bột phấn.
Gương mặt vốn tái nhợt của cô ta nay thêm vài phần
khó coi.
Con người màu máu âm trầm hơn rất nhiều.
Thất bại rồi.
Luyện thuốc thất bại rồi.
“Tuy tôi không am hiểu luyện thuốc nhưng luyện
thuốc là một quá trình đòi hòi sự tinh tế, tâm trạng cần
bình lặng, tâm tình của cô lại xao động như vậy, trong
lòng dường như còn có tâm sự”, Tô Minh mở miệng nói.
“Một tên thử thuốc như anh thì hiều cái gì!”, dược nữ
nghe vậy liền buông lời chừi mắng Tô Minh, trong giọng
nói như đang đè nén lửa giận, thậm chí còn này sinh ý
nghĩ gϊếŧ người.
Tô Minh có chút không biết nói sao, dược nữ này
đúng thật là ma đầu trong ma đầu, vừa tức giận liền
muốn gϊếŧ người mà!
May mắn thay cô ta lại thu lại sát ý, không thực sự ra
tay với anh.