Nhưng điều này không quan trọng. Quan trọng là tất
cà mọi người đều nhìn thấy rõ… Mũi kiếm màu đò kia vỡ tan.
Còn quả tim thì vẫn không hề hấn gì.
Không chỉ vậy, tiếng tim đập mạnh càng rõ hon,
dường như làm chấn động cả chư thiên vạn giới.
Trên thực tế, Tô Minh cũng không cảm thấy nhẹ nhõm gì.
Anh và kiếm tâm là một chỉnh thể, vì vậy tất nhiên anh
có thể cảm nhận đưoc áp lực mà kiếm tâm phải chịu ban
nãy lớn đến mức nào?
Trên thực tế, kiếm tâm cũng không phải không hề hấn
gì, mà cũng rất thê thảm. Nhưng chỉ cần không vỡ là có
thể hồi phục ngay lập tức. Sức hồi phục của Tô Minh
mạnh đến nỗi, quả tim trong cơ thể anh cũng đã biến
thành kiếm tâm.
“Cũng vui đấy!”, Luyện Phù Sinh ngồi trên ghế thẩm
càm thán.
Kể cả mũi kiếm đó do ông ta tùy ý đưa ra nhưng
không phải ai cũng có thể đập nát được.
Ít nhất thì đám Tống Huyền Nhất có thực lực mạnh
gấp ba đến năm lần, số người có đông hơn tám đến mười
lần thì cũng không thể làm được.
Nhưng Tô Minh mới 10000 tuổi ở cành giới Tru Mệnh
lại làm được.
Thiên nữ Tạo Hóa đúng là có mắt nhìn người.
“Trấn cho ta!”, sau khi đập nát chùm sáng đó, Tô Minh
lại tiếp tục kiếm tâm rồi tăng tốc đập về phía Luyện Phù
Sinh trên không trung.
“Ha ha.”, Luyện Phù Sinh cười ha ha với điệu
chế giễu.
Trong lúc đó, ông ta còn giơ tay lên.
Lần này không phải là mũi kiếm nữa mà là một
thanh đao.
Thanh đao xoẹt qua, thoắt cái trời đất như biến thành
màu đỏ vô tận.
Ngay cả nhật nguyệt trăng sao cũng nhuộm sang
màu đò.
“Gϊếŧ! Gϊếŧ! Gϊếŧ!”, lúc này chỉ cần là tu già võ đạo ở
nền văn minh Hàn Uyên thì dường như bên tai đều nghe
thấy hàng tỷ tiếng quỷ thần gào thét, và chỉ nghe thấy
chữ ‘gϊếŧ’ vô cùng rõ ràng.
Gϊếŧ đến tận trời cao!
Lúc này, cả nền văn minh Hàn Uyên như bị kéo vào thế
giới biển máu.
Con người của hàng tỷ người đều biến thành màu đỏ,
như sắp bước vào trạng thái nhập ma.
Chì e có mỗi Tô Minh là ngoại lệ. Cũng bởi vì lúc này
có kho tàng huyết mạch, nó điên cuồng giải phóng sức
mạnh nên giúp Tô Minh giữ được tư duy tình táo.
Cũng có thể nhìn thấy rõ một đường đao quang sắc
bén bay ra chém về phía quà tim màu đỏ tím kia.
Dường như sắp va vào nhau thì Tô Minh đột nhiên hét
lên: “Thu!”
Kiếm tâm dường như sắp va vào lưỡi đao sắc bén, giờ
đây lập tức quay đầu hóa thành điểm sáng lao về phía Tô
Minh và quay về trong cơ thể anh.
Tim của Tô Minh cũng vô cùng sợ hãi. Chỉ cần chậm
một xíu thôi là kiếm tâm của mình nhất định sẽ vỡ vụn.
Không phải là kiếm tâm không mạnh, mà là vì đao của
Luyện Phù Sinh quá khủng khϊếp.
Trực giác mách bào Tô Minh rằng, kiếm tâm của mình
không đấu lại được đao kia.
“Được lắm!”, Luyện Phù Sinh lại khen một câu. Ông ta
khen Tô Minh vẫn chưa bị đao của mình chém chết, vẫn
vô cùng tỉnh táo, đúng là hiếm có. Hơn nữa ông ta cũng
khâm phục khi Tô Minh có thể đoán ra quả tim ban nãy
không phải là đối thủ của đao quang mà không do dự thu
lại luôn. Bởi chỉ cần Tô Minh do dự một tích tắc là tim
cũng sẽ vỡ tung.
Nhưng điều này cũng không quan trọng.
Mặc dù Tô Minh thu quả tim lại nhưng đao quang đã
bắn ra và đã đến trước mặt anh.
Đúng thế! Đao quang chỉ còn cách Tô Minh 3 mét
nữa, đúng là quá nhanh.
Tất cả mọi người đều đoán, Tô Minh chết chắc rồi,
không thể có kỳ tích xuất hiện.
Luyện Phù Sinh cũng nghĩ là như vậy.