Nhưng.
Lực đâm của đao băng đó không phải khùng bố
bình thường.
Cho dù đâm từ mạn bên cũng có thể đâm xuyên qua
tất cả xương sườn, cũng có thể trực tiếp bóp chết trái
tim, cũng có thể trực tiếp đâm nát trái tim của Tô Minh.
Bằng mắt thường có thể thấy, cạnh sườn của Tô Minh
quả nhiên máu tươi đẩm đìa, xương sườn đứt gãy, đao
băng trong tay Tống Huyển Nhất gần như cắm sâu vào
bên trong ngực Tô Minh theo đường mạng sườn, đâm vào
lục phù ngũ tạng.
Thậm chí hơn, gần như tất cả mọi người đều nhìn
thấy, lúc đao băng đâm vào, Tống Huyền Nhất còn tàn
nhẫn xoay cổ tay, khiến đao băng xoay tròn một vòng,
đây là muốn hoàn toàn cắt nát lục phủ ngũ tạng của Tô
Minh.
Trên thực tế cũng như vậy, Tô Minh lúc này gần như
đã bị đâm nát lục phù ngũ tạng rồi!
Nhưng vẫn chưa chết.
Mặc dù cách cái chết không xa, nhưng chỉ cần không
chết, khả năng tự lành cực hạn có thể giúp anh hồi máu.
Hàng trăm triệu ngưoi gắt gao chăm chú quan sát,
đều cho rằng tới đây là kết thúc rồi.
Nhưng mà.
Đột nhiên.
“Anh…”, Tống Huyền Nhất đột nhiên biến sắc, tròng
mắt như sắp bay ra ngoài, giống như bị khϊếp sợ đến tột cùng vậy.
Muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được.
Sợ hãi tột cùng, Tống Huyền Nhất quà thực đã bị dọa cho sợ hãi.
Bởi vì, hắn ta rõ ràng chắc chắn đao băng của mình
đã đâm nát lục phù ngũ tạng của Tô Minh, nhưng sinh cơ
của Tô Minh chỉ giàm sút trong một tích tắc vừa rồi mà
thôi, sau đó đại khái chưa tới một phần mười nghìn hơi
thờ trôi qua, sinh cơ trên ngưoi Tô Minh lại điên cuồng
quật khởi lần nữa, sinh cơ còn mạnh hơn.
Quả thực đã nhìn thấy quỳ!
Không chỉ như thế, thậm chí hắn ta còn cảm nhận
được, đao băng của hắn trong lục phủ ngũ tạng của Tô
Minh lại bị lục phủ ngũ tạng, xưong sưon, da thịt v.v…
chèn ép quát nạt.
“Tùng tùng tùng.”, thậm chí, hắn có thể nghe thấy
tiếng trái tim đập mạnh mẽ có lực đang điên cuồng hồi
phục của Tô Minh.
Đây… đây… đây đúng là đã gặp quỷ rồi!
Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, Tống Huyền
Nhất muốn bò chạy.
Bình sinh lần đầu tiên trong lòng cảm thấy hoảng sợ.
“Nếu đã cận thân rồi thì chết đi. Muốn chạy ư? Muộn
rồi”, thế nhưng, không đợi cho Tống Huyền Nhất kịp bỏ
chạy, Tô Minh đột nhiên quay đầu, nhe răng ra cười nói.
Còn chưa dứt lời.
Tống Huyền Nhất chỉ cảm thấy đao băng trong tay lập
tức biến thành một cái truyền khí. Đao băng điên cuồng
hấp thu sinh mệnh lực của hắn ta, sinh mệnh lực trong cơ
thể của hắn giống như bị rút ra vậy, bị đao băng rút đi.
Điều đáng sợ hơn và tuyệt vọng hơn là Tống Huyền
Nhất lại phát hiện ra không thể buông tay ra được.
Đoạn đao trong tay hắn ta bị thần thông không gian
lực đẩy vô cùng vô tận bao vây trói chặt, tựa như có một
sợi dây thừng tiên đã trói chặt tay hắn và đao băng lại với nhau.
Đoạn còn lại của đao băng ở trong người Tô Minh,
Tống Huyền Nhất không nhìn thấy được nhưng hắn chắc
chắn, đoạn đao băng trong cơ thể Tô Minh đó dường như
đã bị đồng hóa thành của Tô Minh rồi, hơn nữa, đoạn đao
băng đó còn liên thông với thuật Sinh Mạng Lưu Phóng
và thuật Sinh Mạng Thôn Phệ.
“Không! Không! Không!”, Tổng Huyền Nhất gào rống,
thảm thiết tuyệt vọng.
Không thể làm gì khác được nữa.
Cà người hắn tựa như mỗi giây mỗi khắc đều bị rút đi
hàng tỷ năm thọ nguyên và sinh mệnh lực khiến hắn
nhanh chóng trở nên già cỗi.
Sau mấy lượt hô hấp, hắn trực tiếp hóa thành một
đống bột mịn, chết đến mức không thể chết thêm được nữa.
Đến đao băng trong tay cũng bị thuật Sinh Mạng Lưu
Phóng đày cho thành hư vô.