“Chết!”, mặt đối mặt, Tô Minh quát lên một tiếng, sát
ý vô cùng, anh rất chắc chắc chỉ cần một phần mười
nghìn hơi thờ là Thạch Hoành và Tống Huyền Nhất sẽ
mau chóng đuổi tới phía sau anh, cho nên anh chỉ có thời
gian một phần mười nghìn hơi thở này để gϊếŧ chết Trần
Lạc Tuyết mà thôi.
“Kiếm pháp Luân Hồi!”
Tô Minh sao có thể nương tay?
Giớ một tay lên, ngón trò tựa như biến thành
mũi kiếm.
Kiếm lôi dao động.
Chì là, kiếm lôi lần này chính là kiếm hình.
Trắng bạc trong suốt, ẩn náu, công pháp và tốc độ
đều đạt đến cực hạn.
Không chỉ như vậy, kiếm này vừa xuất ra, vào khoảnh
khắc kiếm lôi vô thanh vô tức gϊếŧ về phía Trần Lạc Tuyết,
rõ ràng hai tròng mắt của Trần Lạc Tuyết liền trở nên mù
mit, chì một khắc lặp lại đó, tư duy và thần hồn của cô ta
tựa như đã bước vào hỗn độn vô biên.
Giữa không trung.
Người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên vương tọa vẫn
luôn yên lặng, trầm mặc, xem kịch, ngay một chút dao
động cảm xúc cũng không có cuối cùng đã có động tĩnh
khe khẽ, ông ta nhẹ giọng tự nói một câu: “Trong kiếm
hàm chứa luân hồi ý, không tệ”.
Người đàn ông đeo mặt nạ vừa dứt lời.
“Phốc!”
Trần Lạc Tuyết trực tiếp bị đâm xuyên qua tim!
Thân thể nổ tung.
Hóa thành huyết vụ.
Thần hồn đồng thời bị bóp chết.
Cũng đúng giây phút này.
Tô Minh căn bản không có bất cứ ý định vui
mừng nào.
Đến một phần một triệu hơi thờ thời gian cũng không
ngừng lại, hoàn toàn theo bản năng tung ra nắm đấm của
mình, ẩm ẩm đánh về phía sau lưng.
“Åm!”
Một quyền này của Tô Minh vừa được tung ra,
liền đối chọi với một quyền phía sau lưng của Thạch Hoành.
Nhưng, cũng vào đúng lúc này.
“Xuy…”
Tô Minh nghiêng người, Tống Huyền Nhất vô cùng
quỳ dị, thân ảnh tựa như xuất hiện trong giây lát, tóm lấy
thời cơ đúng lúc nhất, thanh đao băng sắc bén cẩm trong
tay kia lập tức đâm vào mạng sườn Tô Minh.
Thạch Hoành chì cảm thấy đầu quyển của mình đều
sắp hóa thành tro bụi rồi. Ông ta vô cùng chấn động, bởi
vì ông ta chính là một người tu luyện quyền đạo thuần túy.
Lực lượng của ông ta cực lớn.
Hơn nữa, ông ta còn dung hợp băng hàn và sát đạo
lên thân thể, dùng để mài giũa cơ thể, lực bạo phát của
lực thân thể tương đối đáng sợ.
Một quyền của ông ta có thể đánh vỡ dung khí
thượng phẩm.
Tới hiện tại, võ già cùng cấp bậc, thậm chí cao hơn
ông ta một cảnh giới nhỏ cũng không thể chống đỡ được
dưới một quyền này của ông ta.
Nhưng thẳng nhãi chưa đến 10 nghìn tuổi, còn chưa
phải cảnh giới Tru Mệnh này không những quyền đấu
quyển được với ông ta, hơn nữa còn trong trường hợp vội
vàng không hể có chuẩn bị mà tung ra một quyền, nhưng
nhờ vậy mà Thạch Hoành vô cùng vô cùng khϊếp sợ phát
hiện ra, một quyền của bàn thân ông ta tựa hồ không
phải là đối thủ của một quyền của đối phương.
Đương nhiên, những thứ này không quan trọng nữa.
Dù sao, bên mạng sườn của Tô Minh đã bị đao băng
của Tổng Huyển Nhất đánh úp thành công rồi, tác dụng
một quyền của Thạch Hoành chính là thắng được thời
gian cho Tổng Huyền Nhất đánh lén mà thôi.
Rõ ràng rất thành công.
Đừng coi thường Tống Huyển Nhất chỉ tập kích bên
mạng sườn, đao băng chỉ cắt đâm qua xương sườn Tô
Minh, cũng không phải là cổ hay tim, càng không phải
đầu, coi như không phải vị trí trí mạng.