“Thú vị đấy”, Tống Huyền Nhất liếc mắt dao động,
xoay cổ tay một cái rồi hung hăng rút thanh đao băng
đang bị bàn tay trần của Tô Minh tóm chặt lấy.
Thế nhưng, điều khiến hắn kinh ngạc đó là không thể
cử động được.
Bàn tay của Tô Minh có chút khiến võ đạo quan của
hắn ta đổi mới, thân thể của con người cũng có thể mạnh
đến mức độ này ư.
“Chết!”, không chỉ có vậy, vào khoảnh khắc đó, Tô
Minh ngầng mạnh đầu lên, hai mắt nhìn về phía Tống
Huyền Nhất.
“Không hay rồi!”, Tống Huyền Nhất chỉ cảm thấy có
khí tức cái chết đang đánh úp lại, bất giác muốn né tránh
nhưng lại phát hiện ra xung quanh hắn ta gần như có
hàng trăm loại thần thông không gian lực đẩy đang bao
vây. Thực ra cũng không thể gây nên càn trở tuyệt đối với
hắn ta, nhưng sẽ bị chậm trễ mất một hai hơi thờ, mà hắn
chắc chắn chỉ cần một hai hơi thở như vậy thôi cũng đù
cho hắn chết. Quà nhiên, chớp mắt Tống Huyền Nhất có
thể thấy được rõ ràng, hai mắt của Tô Minh lại phát ra
kiếm nguyên sấm sét, cực mạnh, cực nhanh, lực tấn công
cực hạn của kiếm nguyên sấm sét hay còn gọi là kiếm lôi.
Hào quang chợt lóe lên rồi biến mất của kiếm lôi đánh
về phía Tống Huyển Nhất.
Ngay lập tức trong lúc đó.
Mắt thấy, kiếm lôi đó sắp cắm vào trong đầu Tống
Huyền Nhất.
Đột nhiên.
“Phá!”, một tiếng quát nặng nề bá đạo tựa như sấm
rền động đất vang lên.
Cùng với thanh âm, người đàn ông trung niên đầu
trọc mặc trường bào màu đen đó lại xuất hiện bên cạnh
Tống Huyền Nhất. Chính là Thạch Hoành, Thạch Hoành
vốn đã muốn tấn công Tô Minh rồi, ông ta lợi dụng
khoảng thời gian khi Tống Huyền Nhất và Trần Lạc Tuyết
tấn công Tô Minh để tìm ra sơ hờ yếu điểm của Tô Minh
rồi đánh lén, đây là chiến thuật của ba người này. Vừa nãy
ông ta đã ở phía trên đầu Tô Minh, vận sức một chường,
ông ta nắm chắc một chường này đủ để có thể lấy mạng
Tô Minh. Nhưng không ngờ trong một phần một triệu hơi
thờ ngắn ngủi, Tô Minh lại chuyển từ thế bị động sang
chủ động, lại gây ra uy hϊếp đến tính mạng cho Tống
Huyền Nhất, cho nên Thạch Hoành chỉ đành tức khắc thu
lại một chường đang vận sức, quay sang cứu Tống Huyền
Nhất.
“Keng!”
Chường ấn băng hàn thấu xương tựa như hắc động
màu xám lạnh biêng biếc đó của Thạch Hoành trực tiếp
đối đầu với một đôi kiếm lôi sắc bén của Tô Minh.
Phát ra tiếng vang thanh thúy lanh lành.
Mũi nhọn kiếm lôi trực tiếp bị nổ tung.
Chường ấn của Thạch Hoành cũng đồng thời vỡ vụn.
Cùng lúc đó.
Tô Minh lại mượn dao động chưởng lực một chường
này của Thạch Hoành, thuận thế kết hợp với rất nhiều
thân pháp không gian của bàn thân anh, Tô Minh bạo lui,
tốc độ nhanh đến cực hạn, tựa như vượt qua cả tốc độ
cực hạn của không gian đa nguyên vậy.
Hơn nữa, trong lúc bạo lui, bàn tay gần bị đao băng
cắt đứt đó của Tô Minh lại hồi phục thần tốc, tựa như
thuật biến hóa, hồi phục hoàn toàn không tì vết.
Không chỉ như vậy, Tô Minh trên đường bạo lui gần
như sớm đã có chuẩn bị, chì khẽ xoay mũi chân liền xoay
người quay đầu.
Bạo lui biến thành lao về phía Trần Lạc Tuyết
phía sau.
“Không ổn!”, Thạch Hoành và Tống Huyền Nhất biến
sắc, đồng thời kinh hô, liều lĩnh nhanh chóng đuổi theo
Tô Minh.
Thế nhưng.
Không kịp.
Tô Minh đã mặt đối mặt với Trần Lạc Tuyết.
Trên thực tế, vào khoảnh khắc đầu tiên khi Tô Minh
bạo lui, Trần Lạc Tuyết đã càm nhận được nguy hiểm,
muốn né tránh, đồng thời đã thi triển thân pháp đến cực
hạn như Tô Minh, nhưng lại mơ hồ càm nhận được lực
đầy của hàng trăm loại thần thông pháp nguyên không
gian chồng chất trực tiếp trì hoãn thân pháp của cô ta.