Nhưng nó vẫn không nói với Tô Minh đối phương là ai.
Nó sợ nói ra thì chiến ý tuyệt đối mà Tô Minh có sẽ bị
ành hưởng, sẽ hoàn toàn tuyệt vọng. Dù sao, chủ nhân
không hoàn toàn tuyệt vọng, vẫn giữ được chiến ý vô
biên cùng du͙© vọиɠ sống sôi sục mới có cơ hội tạo ra
thần tích vô thượng được!
“Gϊếŧ!”, ngay sau đó, đột nhiên Tống Huyền Nhất,
Trần Lạc Tuyết và Thạch Hoành đều ngầng mạnh đầu lên.
Trong khoảnh khắc.
Tuyết bay đầy đất trời.
Băng lạnh trăm nghìn dặm.
Huyết sát đầy trời, quỷ khóc sói gào, tựa như có hàng
tỷ chiếc quan tài băng huyết sắc từ trên trời giáng xuống,
khí tức sát đạo khủng bố gần như bao khủ khắp vòm trời.
Trời đất vốn tràn ngập màu máu giờ phút này lại rơi đầy
hoa tuyết, hoa tuyết có màu đò, rơi xuống trên mặt đất
tạo thành từng vũng lớn như máu tươi, mỗi dòng máu tươi
đều tựa như chày ra từ huyết hài dưới suối vàng địa ngục,
tràn ngập mùi máu tươi khiến da đầu người ta tê tái.
Chỉ một khoảnh khắc đó thôi đã khiến Tô Minh cảm
thấy đầu óc ong ong! Giống như bị ném vào trong thế giới
huyết hài vậy. Tựa như có vô số huyết ma chui vào trong
đầu óc anh, đang điên cuồng gào rú. Âm thanh gào rống
khiến Tô Minh tâm phiền ý loạn, chỉ muốn gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ.
Hai mắt của Tô Minh đều đã hằn lên tia máu, vậy mà
lại có dấu hiệu tầu hòa nhập ma.
Cũng đúng vào khoảnh khắc này, ba người Tống
Huyền Nhất, Trần Lạc Tuyết, Thạch Hoành tựa như huyết
mị quỷ ảnh, lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, hai tròng mắt của Tô Minh từ màu đỏ
liền trở nên trong sáng hơn.
Dựa vào thần hồn chí cường, chì mất một phần một
triệu hơi thờ ngắn ngủi để tiêu trừ đi ảnh hưởng về mặt
cảm xúc do khí tràng sát đạo của ba người mang tới.
Chỉ với một điểm như vậy đã rất lợi hại, chỉ với một
điểm này, dưới cành giới Nguyên thì gần như không ai có
thể làm được.
Có điều, Tô Minh cũng không có thời gian đề
kiêu ngạo.
Hai mắt vừa mới trong sáng lại liền càm nhận được cái
chết đang kéo đến.
Nhanh, quá nhanh rồi.
Tốc độ tấn công của ba người Tống Huyền Nhất vượt
ngoài sức tưởng tượng.
Ba người này lại đã tu luyện pháp nguyên không gian
đến Cửu Đoạn đình phong, cao hơn so với trình độ nắm
vững pháp nguyên không gian của Tô Minh, cũng chỉ còn
kém một chút nữa thôi là đã đạt đến cấp độ pháp diễn
không gian rồi.
Do tấn công của ba người quá nhanh, Tô Minh căn
bản không kịp né tránh!
Trong thời gian bằng đá đánh lửa.
“Bia Huyền Diệu”.
Bia Huyền Diệu lập tức xuất hiện, chặn ở phía
sau anh.
Đồng thời, Tô Minh nâng tay lên, không chút do dự
chộp về phía trước cổ của mình.
“Hi!”
Tóm được rồi.
Phải nói, đúng vào khoảnh khắc Tô Minh chụp trúng,
tấn công bằng đao băng khủng bố đó mới lộ diện.
Tô Minh dùng tay trần để chụp lấy, tóm sống đao
băng. Nhưng lực lượng tấn công của đối phương quá
mạnh, cho dù đã chụp được thì đao băng vẫn tiến tới.
“Xuy!”
Đoạn trước của đao băng, mũi nhọn cực kỳ sắc bén,
đâm trúng vào cổ Tô Minh, cũng may dù sao đã bị Tô
Minh tóm được nên đã giảm đi 90% lực tấn công, cộng
thêm cường độ thân thể của Tô Minh quá mạnh, vì vậy dù
đao băng đã đâm vào cổ Tô Minh nhưng cũng chì xước
da bên ngoài chứ không ảnh hưởng đến tính mạng.
Nhưng tay của Tô Minh do dùng hết sức để tóm lấy
đao băng sắc lạnh thấu xương nên gần như bị cắt đứt, lộ
cả xương trắng, máu tươi đẩm đìa.
Cũng vào đúng lúc đó.
“Ấm!”
Bia Huyền Diệu phía sau Tô Minh lập tức ảm đạm đi
99 phần trăm, vô cùng thê thàm, một vết lằn roi nhìn mà
thấy ghê khắc lên trên bia Huyền Diệu, trên bia Huyền
Diệu có vô số vết nứt, sắp bị đánh vỡ rồi.
Bia Huyền Diệu lại đập vào sau lưng Tô Minh.
“Phốc!”
Tô Minh phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể lập tức
lào đào.