Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2367

« Chương TrướcChương Tiếp »
Làm sao có thể?

Ba sát thủ cấp thẩn?

Đúng vậy

Là cấp thần.

Sát thủ của Phù Sinh Ngục được phân thành cấp địa,

cấp thiên và cấp thần.

Được phân biệt bởi huy hiệu trước ngực trên quần áo

và trang sức.

Cấp địa là huy hiệu bạc.

Cấp thiên là huy hiệu vàng.

Còn cấp thần là huy hiệu màu máu.

Trong trận chiến khiến Phù Sinh Ngục trở nên nổi

danh với vụ ám sát cường giả đứng đầu trên bằng xếp

hạng của nền văn minh Hàn Uyên năm đó, Phù Sinh Ngục

hành động cũng chỉ phái ra một vị sát thủ cấp thiên.

Đúng vậy.

Cấp thiên, mà chỉ còn là một người.

Mà trước mắt, để đối phó với một thanh niên 10.000

tuổi, một kè ngoại lai thậm chí còn chưa bước chân vào

cành giới Tru Mệnh, Phù Sinh Ngục lại sử dụng tới ba sát

thù cấp thần?

Gặp quỷ rồi sao?

Đặc biệt là Cốc Ngưng Băng, cô ta lại càng thêm ngơ

ngần, choáng váng tới mức toàn thân run lên, với chút phí

thù lao ít òi mà cô ta trà có thể mời tới sát thủ cấp địa của

Phù Sinh Ngục đã là…là rất miễn cưỡng rồi, cho dù bản



thân may mắn, Phù Sinh Ngục gật đầu đồng ý.

Tại sao bỗng nhiên lại biến thành ba sát thủ cấp thần?

Rốt cuộc đã xày ra chuyện gì?

Lúc này.

Thanh niên sắc mặt tái nhợt, cầm trong tay đao băng,

nói: “Tôi tên Tống Huyển Nhất”.

Người phụ nữ tay cầm roi băng, dáng người xinh đẹp,

nói: “Tôi tên Trần Lạc Tuyết”.

Người đàn ông trọc đầu, tay không tấc sắt, toàn thân

mặc áo bào đen, nói: “Tôi là Thạch Hoành”.

Ba người đều lần lượt lên tiếng.

Nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Minh.

Nói cho cùng, vẫn là vừa nãy Tô Minh đã ngăn chặn

được một chiêu tập kích ắt chết của Tống Huyển Nhất,

thắng được một điểm tôn trọng, cho nên ba người mới

đều tự xưng tên họ của mình, bằng không, ba người căn

bàn sẽ không báo danh cho một người chết bị gϊếŧ trong

giây lát.

Tô Minh không phản ứng gì, mà tiếp tục giao lưu với

Huyền Võ Tiên Quy: “Không vội, tạm thời mi không cần ra

mặt giúp tao, phiền phức lớn hơn vẫn còn ở phía sau, tạm

thời mi hãy chuẩn bị cho tốt, có lẽ vào lúc nguy hiểm nhất

tao sẽ nhảy mắt kêu mi ra, đến lúc đó, mi chỉ cần làm một

chuyện – đưa tao rời đi”.

Đúng vậy.



Tô Minh rất chắc chắn, hôm nay đại khái là lần gắn kể

với cái chết nhất kể từ khi anh bắt đầu tu võ cho đến nay.

Dự cảm của anh rất mãnh liệt.

Không phải đến từ ba người Tổng Huyển Nhất,

Mà đến từ người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi trên vương

tọa khổng lỗ giữa không trung kia.

Hôm nay chỉ cần sống sót đã là thắng lợi rồi.

Chỉ cần sống sót, anh có lòng tin không lâu sau sẽ lại

đánh tới! Đến lúc đó, nhất định sẽ là một kết quả khác.

Chì là, hôm nay muốn sống sót, muốn chạy thoát

được thì cực khó, có lẽ còn phải thêm chút may mắn.

“Chủ nhân, tôi biết rồi”, giọng nói của Huyền Võ Tiên

Quy vô cùng vô cùng ngưng trọng. Trên thực tế, nó đã

đoán ra người đàn ông đeo mặt nạ ngồi trên vương tọa

giữa không trung đó là ai rồi! Trong ký ức của nó, vương

tọa giống với hình ảnh này, người đàn ông giống với hình

ảnh này chỉ có một – chủ nhân nền văn minh Sát Đạo,

Luyện Phù Sinh!

Những tồn tại cấp bậc chủ nhân nền văn minh cấp

chín rốt cuộc mạnh thế nào? Huyền Võ Tiên Quy không

rõ, nhưng điều nó có thể chắc chắn là, Luyện Phù Sinh

nháy mắt gϊếŧ chết một trăm người cỡ như nó tuyệt đối

không thành vấn đề.

Nói một câu khó nghe thì Huyền Võ Tiên Quy gần như

chắc chắn 100% bản thân nó và chủ nhân Tô Minh hôm

nay sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »