Chương 2366

Thực sự vô cùng khủng bố.

“Không uồng công chủ thượng chờ mong anh nhiều

năm như vậy, anh, không tệ”, người thanh niên kia yếu ớt nói.

Trong khi anh ta nói.

Không thể giải thích được.

Sương mù máu và hơi thờ băng giá bắt đầu

quay cuồng.

Xung quanh Tô Minh không biết từ lúc nào lại xuất

hiện thêm hai người một cách cực kỳ cổ quái.

Một người trung niên trọc đầu một thân áo bào đen,

che khuất cà khuôn mặt và vầng trán.

Người còn lại là một cô gái với vẻ ngoài diêm dúa, mặc

váy bó sát, trên tay cầm một chiếc roi băng, trên lưỡi roi

có muôn vàn gai nhọn, roi băng rất dài khoàng ba năm

mét, khi kéo trên mặt đất, sát ý nồng đậm đến mức khó

tin bao quanh roi băng có thể ăn mòn nền đất, không

dừng lại ở đó mà còn tiếp tục điên cuồng đυ.c rỗng xuống

phía dưới mặt đất, tạo thành vết nứt sâu không thấy đáy.

Chuyện này không quan trọng, quan trọng là người

trung niên trọc đầu và cô gái mặc váy bó lòe loẹt này đều

đem tới cho Tô Minh một mùi vị nguy hiểm, không kém

cạnh người thanh niên kia.



Nói cách khác, ba người này đều là tu giả võ đạo ở

cảnh giới Nguyên Vạn Tượng tầng một.

Cùng lúc đó.

Ở giữa không trung cách đó không xa, bất thình lình

hiện ra một ngai vàng khổng lồ.

Chiếc ngai vàng đó phù một màu đen kịt.

Bóng dáng của sát đạo vô tận dày đặc xung quanh

ngai vàng đó.

Ngai vàng dường như ẩn chứa biển máu vô thượng,

chì một cái nhìn thoáng qua liền cảm giác máu tươi trong

người không còn an ổn dưới sự quản chế của bản thân,

thần hồn nhập ma, dâng trào xúc động muốn thỏa sức

cuồng dại chém gϊếŧ.

Trên ngai vàng có người, là một bóng người đang ngồi.

Ông ta mang mặt nạ nữa mặt, nhìn không rõ dung mạo.

Chỉ có thể thấy trên tay trái của người này không phải

là một bàn tay, mà là một lưỡi hãi.

Lưỡi hái thay thế tay trái.

Lưỡi hái mang màu máu tinh khiết, thuần màu máu,

sắc máu đó vấn vít âm u quanh lưỡi hái, giống như một

dòng sông máu.

Tô Minh chỉ chỉ liếc mắt nhìn ngai vàng và bóng người

ngồi trên ngai vàng đó một cái liền thu lại ánh mắt.



Nhìn không thấu.

Hoàn toàn mù mờ.

Cũng không thể tiếp tục quan sát, càng không thể suy nghĩ về nó.

Bất kể người ngồi trên ngai vàng đó là ai, đáng sợ đến mức nào?

Anh hiện tại phài toàn tâm đối phó với ba người vây

công trước mặt, nếu không họ sẽ đưa tiễn anh xuống địa

ngục, càng không nói tới bóng người kỳ lạ ngồi trên ngai

vàng kia nữa. Hàng trăm triệu người tại nền văn minh Hàn

Uyên, bao gồm cả Cốc Ngưng Băng đều ngước đầu và

dán chặt mắt vào màn hình tiên nguyên trên đầu, dường

như đã hoá đá trước cơn rung chấn không ngôn từ nào có

thể hình dung trước mắt.

“Chủ nhân, chúng ta…phà… chúng ta phải liều mạng

thôi, đề tôi ra ngoài, tôi có thể đương đầu với một người”,

giọng nói nặng nề của Huyền Võ Tiên Quy vang lên, còn

mang theo chút run rẩy.

Đồng thời.

Hàng trăm triệu người tại nền văn minh Hàn Uyên, bao

gồm cà Cốc Ngưng Băng đều ngước đầu và dán chặt mắt

vào màn hình tiên nguyên trên đầu, dường như đã hoá đá

trước cơn rung chấn không ngôn từ nào có thể hình dung

trước mắt.