Tô Minh ngầng đầu.
“O”, anh có chút sừng sốt.
Vòm trời trên đầu xám xịt, lạnh giá thấu xương tựa như
bất cứ lúc nào cũng có thể buông xuống một trận mưa
tuyết kia lúc này đang trôi nồi một màn hình tiên nguyên,
trên màn hình đó có thông tin ám sát, chính là bàn thân
anh.
Đôi mắt anh lóe lên tia sáng: “Phù Sinh Ngục? Là ai đã
ủy thác ám sát mình?”
Người mà anh có thể nghĩ tới chỉ có Cốc Ngưng Băng.
Bởi tại nền văn minh Hàn Uyên này, người có thù hận
hơn nữa còn từng tiếp xúc qua với anh cơ hồ chỉ có Cốc
Ngưng Băng.
Anh đoán đúng rồi, nhưng chưa phải hoàn toàn.
Trên thực tế, ủy thác ám sát của Cốc Ngưng Băng chỉ
là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cho dù không có ủy thác ám sát của cô ta, Phù Sinh
Ngục cũng phải gϊếŧ chết Tô Minh, lý do và ý nghĩa cho sự
tồn tại của Phù Sinh Ngục chính là vì Tô Minh, chờ đợi anh
tới.
Tuy rằng Phù Sinh Ngục đã tồn tại ở nền văn minh
Hàn Uyên hàng chục triệu năm nay, nói một cách tương
đối, Tô Minh mới 10.000 tuổi, nói Phù Sinh Ngục chính vì
Tô Minh mới tồn tại có vẻ không chính xác nhưng Phù
Sinh Ngục của hiện tại cùng Phù Sinh Ngục của trước đó
hoàn toàn không phải là một.
Phù Sinh Ngục của hiện tại mới thực sự đáng sợ, là tổ
chức sát thủ được chống lưng bởi nền văn minh Sát Đạo.
Tại khoảnh khắc Tô Minh nhìn về phía màn hình tiên
nguyên phía trên.
Thông tin trên đó vậy mà một lần nữa thay đổi.
“Người được ủy thác ám sát: Tô Minh, thông tin vị trí:
nền văn minh Hàn Uyên- quán rượu Hà Ký tại biên thành
Tàn Tuyết”.
Tô Minh bất giác nhìn con đường hoang vắng trước
mặt, chỉ cần liếc mắt liền thấy được quán rượu Hà Ký cách
anh không xa phía trước.
“Có chút thú vị”, Tô Minh chỉ cảm thấy bản thân dường
như đã rơi vào một cạm bẫy cực lớn, nền văn minh Hàn
Uyên này dường như hoàn toàn khác so với những gì anh
tưởng tượng.
Nếu như nói ngay khoảnh khắc đầu tiên khi bàn thân
bước vào nền văn minh Hàn Uyên, đã có người biết được
sự xuất hiện của anh, điều này không hề khó.
Nhưng trong nháy mắt liền nắm được vị trí nơi anh đang đứng.
Chỉ có một loại khà năng.
Cũng chỉ có một người mới có thể làm được- Băng
Quỳ Đạo Nhân.
Nền văn minh Hàn Uyên suy cho cùng vẫn là nội thế
giới của ông ta, đối với nền văn minh Hàn Uyên, Băng Quỷ
Đạo Nhân tương đương với sự tồn tại của thượng đế, ông
ta có thể tùy thời xác định được vị trí của bàn thân là điều
có thể hiều đưỢc.
“Vậy chẳng phải là, Băng Quỷ Đạo Nhân vẫn luôn biết
đến mình, vẫn luôn đợi mình sao?”, Tô Minh khẽ nắm chặt tay.
“Ngoài ra, quan hệ giữa Phù Sinh Ngục và Băng Quỷ
“Ngoài ra, quan hệ giữa Phù Sinh Ngục và Bằng Quỷ
Đạo Nhân là gì? Phù Sinh Ngục ngay lập tức có thể lấy
được tin tức về mình từ Băng Quỳ Đạo Nhân?”
Đúng lúc này.
“Rắc rắc rắc…”
Trên bầu trời.
Bất chợt truyền tới từng trận tiếng vang giòn giã mà
chói tai.
Có thể thấy rõ ràng.
Từng mành kim loại với kích thước to lớn giống như
vày cá với sắc trắng bạc tới sởn gai ốc, không rõ lý do mà
vô số mảnh cùng nhau xuất hiện, trài dài bất tận, điên
cuồng bao phủ, bao bọc lại toàn bộ.
Không chỉ như vậy.
“A a a a a.”, bên tai Tô Minh thoáng chốc vang lên
tiếng gào khóc thảm thiết, là tiếng kêu thàm thương của
vô số tu giả võ đạo.