Hơn nữa nói không chừng tên yêu nghiệt siêu cấp còn
chưa đến mười nghìn tuổi, quỳ dị đến mức không phù
hợp với lẽ thường kia cũng sẽ có chiêu thức và con át chủ
bài khác thì sao?
Lại nói cho dù là đôi cánh lửa này, ông ta cũng đã
phải bỏ ra cái giá rất lớn rồi.
Đây là một pháp tướng thần thông pháp tướng đến từ
thời đại khởi nguyên, đẳng cấp cực kỳ cao, muốn sử dụng
nó, chỉ tiêu hao Tiên Nguyên trong cơ thể là hoàn toàn
không đủ, cho nên vì để sử dụng đôi cánh Lưu Diễm này,
tông chủ Thiên La còn quả quyết thiêu đốt Thọ Nguyên.
Lấy tốc độ thiêu đốt mấy trăm năm trên một giây
đồng hồ.
Có thể tưởng tượng ra được cái giá phải trà này lớn đến bao nhiêu.
Cũng may mà tuổi tác của tông chủ Thiên La không
lớn, Thọ Nguyên còn lại rất nhiều mới có thể làm được.
Tông chủ Thiên La cũng cực kỳ quà quyết, vì có thể
nhanh chóng thoát khỏi trận chiến sống chết chưa rõ với
Tô Minh, cho dù phải bỏ ra cái giá lớn như thế cũng
không có chút do dự, từ một điểm này có thể nhìn ra ông
ta có thể đi được đến ngày hôm nay không phải ngẫu nhiên.
“Đúng là một đôi cánh thú vị, cấp bậc hòa diễm cao
đến mức đáng sợ, đến mức ngay cả pháp nguyên không
gian thần thông chồng chất cũng bị cắt nát như giấy
trắng gặp kéo, có chút ra ngoài dự đoán, quả nhiên
không thể coi thường bất kỳ kè nào”, giờ phút này Tô
Minh tự lầm bẩm, đáy lòng có chút kinh ngạc, ngoài kinh
ngạc ra còn có một chút khát vọng đối với cánh Lưu Diễm
kia, đúng vậy, cánh Lưu Diễm kinh khùng đến mức ngay
cả Tô Minh cũng động lòng.
Chính lúc này.
“Phù…”, tông chủ Thiên La phá vỡ trên trăm pháp
nguyên không gian thần thông chồng chất phong tòa,
sau đó vỗ cánh Lưu Diễm tiếp tục bò chạy, lần này ông ta
còn sử dụng thân pháp tới mức cao nhất, toàn bộ pháp
nguyên không gian Bát Đoạn chày xuôi bên trên cánh
Lưu Diễm, cánh Lưu Diễm càng tỏ ra ánh sáng chói mắt,
cứ như một đôi sao băng lấp lóe trong bóng tối hư không vô tận.
Lúc tất cả mọi người cảm thấy tông chủ Thiên La có
thể bỏ chạy được.
Nhưng đột nhiên.
“Åm!”, một tiếng lanh lành đột nhiên vang lên.
Giống như hòa thượng già gõ chuông trong khe núi.
Âm thanh trầm bồng trong không gian hư thực.
Trầm bồng trong tai của mỗi một tu giả võ đạo.
Khi âm thanh kia vang lên, rõ ràng, cơ thể tông chủ
Thiên La chấn động một cái, sau đó ngừng lại, ông ta bị
đâm loạng choạng cứ như gặp phải trở ngại.
“Tiền bối, nếu tôi đã nói muốn gϊếŧ chết ông thì sẽ cố
gắng không nuốt lời, tiền bối muốn chạy, tôi cũng không
cho phép đâu, ha ha..”, Tô Minh lạnh nhạt cười.
Có thể thấy rõ bên trong hư không kia.
Có một tấm bia khổng lồ vắt ngang trời đất, vượt qua
bầu trời vô tận, vượt qua hư không.
Khổng lồ không thấy biên giới.
Chính là tấm bia kia đã chặn tông chủ Thiên La lại
giống như một bức tường vô biên.
“Người trẻ tuổi, làm gì mà phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?
Bản tọa đã nhận sợ. Cái chết của con gái bản tọa cũng bò
qua, bản tọa có thể huỷ bỏ lệnh truy nã truy sát với người
phụ nữ của cậu. Coi như là không có chuyện này, như thế
nào?”, tông chủ Thiên La quay người nhìn về phía Tô
Minh, tức giận đến mức cả người run rẩy, ở sâu trong nội
tâm thì là sự kiêng kị, rõ ràng tấm bia ngăn càn mình là
dung khí của Tô Minh, nhưng đẳng cấp của dung khí này
có vẻ hơi cao, vậy mà đã đạt đến dung khí thượng phẩm,
hơn nữa cũng không còn cách dung khí cực phẩm xa lắm,
ngoài ra tông chủ Thiên La rất chắc chắn độ phù hợp của
dung khí này và Tô Minh cao đến mức vượt quá tưởng
tượng, bình thường dung khí của tu già võ đạo chính là
binh khí bản mệnh của tu giả võ đạo đó, lúc đầu độ phù
hợp sẽ vô cùng cao, nhưng Tô Minh còn cao hơn cả
những người khác, đến mức lúc cái bia dung khí này yên
lặng hình thành ra một bức tường vô hình ở trong hư
không, ông ta còn không hề phát hiện ra, một chút động
tĩnh cũng không có, đơn giản là cực kỳ đáng sợ.