Kỳ thực không chỉ những người khác kinh ngạc tới
phát ngốc, sợ rằng ngay cả bản thân tông chủ Thiên La
cũng hai mắt co rút kịch liệt, rung động trước thực lực
còn có tốc độ thân pháp kia của Tô Minh.
“Åm!”, mà Tô Minh lúc này mặt lạnh tanh không biều
cảm, an tĩnh khiến người ta phải thấp thỏm, anh tùy ý giơ
tay lên chính là một trường oanh tạc về phía tông chủ
Thiên La.
Suy nghĩ đầu tiên này ra trong đầu tông chủ Thiên La
đương nhiên là đối đầu trực diện.
Do đó ông ta không hề do dự mà đồng dạng nhấc tay,
tung ra một quyền.
Mặc dù Tô Minh nhẹ nhàng xử gọn ‘Đại Âm Dương
Cầm Thiên Thủ’ của ông ta, càng kỳ quái hơn là chỉ dựa
vào thân pháp mà trực diện cận chiến với mình, nhưng
suy cho cùng, tông chủ Thiên La có sự tự tin tuyệt đối.
Ông ta chỉ cho rằng vừa rồi Tô Minh chì là trùng hợp,
có lẽ bàn thân có chút xem thường người thanh niên mới
10.000 tuổi này, nhưng ông ta cũng chắc chắn người
thanh niên này tuyệt đối không phải là đối thủ của bản
thân, thậm chí, ngay cả việc tạo ra chút rắc rối và áp lực
cho ông ta cũng không thể làm được.
Tại sao lại có tự tin như vậy? Thứ nhất, mặc dù một
chiêu ‘Đại Âm Dương Cầm Thiên Thủ’ vừa rồi rất lợi hại
nhưng cũng chỉ là một chiêu thức thường dùng của tông
chủ Thiên La, là võ kỹ vô thường vô phạt, ông ta còn có
rất nhiều tuyệt chiêu còn mạnh mẽ hơn, thậm chí là lá bài
tầy, nói thằng ra thì với ‘Đại Âm Dương Cầm Thiên Thủ’
vừa rồi, ông ta còn chưa tung ra 1/5 sức mạnh toàn lực.
Thứ hai, cận chiến, loại cận chiến dựa vào nắm đấm
thể xác công kích cũng là sở trưởng của ông ta, tông chủ
Thiên La rất chú trọng tới việc phối hợp tu luyện ba loại
khí, thể, hồn, mặc dù ông ta không phải là thể tu, cũng
không được tính là hồn tu, nhưng vì muốn hạn chế điểm
yếu, cũng vì có thể đổi phó tốt hơn khi chạm trán với hồn
tu và thể tu vào một ngày đó, boi vậy, thường ngày ông ta
vẫn dành không ít sức lực vào hai phương diện thể tu và
hồn tu này. Không dám nói thể tu cũng là sở trường của
ông ta nhưng ít nhất, ông ta có thể tự tin đánh bại những
tu giả võ đạo khác ở cùng cành giới, càng không nói đến
người thanh niên mới 10.000 tuổi trước mắt này.
Thế nhưng.
Loại tự tin này của tông chủ Thiên La trong chớp mắt
liền hóa thành băng sương, thành kinh sợ, thành không
thể tin nổi.
Có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của ông ta đang điên
cuồng thay đổi.
Giống như một con tắc kè hoa.
Không chỉ như vậy, vào lúc này, cơ thể tông chủ Thiên
La đảo qua một bên, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn
nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời, giống như ánh sáng
biến đổi của lưỡi dao cuốn xoay.
Đồng thời với động tác xoay người này, ông ta cũng
thu lại một quyền vừa rồi.
Một giây trước còn tự tin vạn phần mà vung nắm đấm,
muốn cứng rắn đương đầu cùng Tô Minh, nhưng lúc này
lại cưỡng ép quay người, cưỡng ép thu lại quyền, cưỡng
ép né tránh sự sắc nhọn từ Tô Minh.
Cái này… cái này…
Tại sao lại như vậy?
Nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này suýt nữa đã bay
cả tròng mắt ra ngoài.
Cùng lúc đó, một cảnh tượng sắc nét và âm thanh
giòn giã vang lên, nói cho tất cả mọi người biết câu trà lời.
Mặc dù tông chủ Thiên La phản ứng vô cùng nhanh,
tại thời điểm khi nắm đấm của ông ta và Tô Minh gần như
chạm nhau, cuối cùng cũng nắm bắt được khí tức và uy
lực từ một quyền kia của anh cho nên lựa chọn cưỡng ép
thu hồi nắm đấm rồi nghiêng người, cũng đã được tính là
phản xạ cực nhanh, nhưng vẫn có chút muộn màng.
Ít nhất nắm đấm của hai người quả thực đã đập
vào nhau!
Tại giây phút va chạm đó, có thể thấy rõ nắm đấm của
tông chủ Thiên La đầu tiên là run lên, tiếp đó xương tay
nứt toác lộ ra từ trong da thịt, thảm thương không nỡ
nhìn, máu tươi tuôn trào, đỏ tươi chói mắt, ngay cả cổ tay
của ông ta cũng gãy lìa thành 90 độ.