Cùng lúc đó.
Tất cà mọi người trong thành Thiên La đều nhìn về
phía cửa.
Có thể thấy rõ ràng rằng Tô Minh dẫn theo Bạch Bào,
Mạc Thanh Nhạn, Diệp Mộ Cần cùng nhau bước vào.
“Là tên phế vật Bạch Bào đó sao?”, trong nhóm người
ở phía trước đại điện, có một người trung niên với vóc
dáng mập mạp nhướng mày, chỉ một cái liếc mắt ông ta
liền nhận ra Bạch Bào, ông ta chính là tông chủ Bình
Khiếm, một trong mười bày vị tông chủ của liên minh
minh chủ.
“Hắn là ai? Không nhận được lời mời cũng dám tiến
vào phủ Thiên La cúng tế đại đại tiểu thu?”, có người
đứng ra, người này chính là quản gia bên cạnh tông chủ
Thiên La, đã theo bên cạnh tông chủ Thiên La rất nhiều
năm, xem ra không có gì nồi bật, một thân áo vài lanh
thô, nhưng khí tức toát ra lại không hề kém chút nào,
trong đôi mắt ưng tràn đẩy hung ác nham hiểm, khóa
chặt lấy Tô Minh.
Ông ta còn tường rằng mấy người Tô Minh là tới cúng
viếng đại tiểu thư Thiên La.
Cũng khó trách khi có sự hiều lầm này.
Rốt cuộc, sự lớn mạnh và danh tiếng của tông chủ
Thiên La đều vô cùng khủng bố, cũng không ai dám nghĩ
tới chuyện gây chuyện với ông ta, huống hồ, hôm nay
còn là ngày đại tiểu thư nhập quan, ngưoi tới cúng tế
không ít, đương nhiên những người có tư cách tiến vào
không là cường già chân chính cũng là kẻ có lai lịch lớn.
Không nhận được lời mời mà dám tùy tiện tiến vào
chính là đang tự tìm đường chết!
Nếu không phải kiêng dè vong linh của đại tiểu thư
còn đang ở trên cao, tông chủ Thiên La còn chưa mở lời,
thì e rằng giờ phút này chính ông ta đã tóm gϊếŧ nhóm
người Tô Minh rổi.
“Cúng bái? Không không không, ông hiểu lầm rồi, tôi
không phải là tới cúng bái người được gọi là đại tiểu thư
Thiên La kia”, tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của tất cả
mọi người, Tô Minh vậy mà bật cười, còn thản nhiên lắc
đầu đáp.
Trời ạ.
Trong nháy mắt vạn vật lặng ngắt.
Con ngươi của rất nhiều người đang có mặt đều sắp
trợn trừng ra ngoài.
Kinh hồn bạt vía.
Họ vừa nhìn thấy gi? Người thanh niên này đang…
đang cười sao?
Ngày hôm nay ai dám cười?
Rất nhiều người thậm chí còn gượng ép bày ra về mặt
bi thương thậm chí là nặn ra vài giọt nước mắt, suy cho
cùng, người chết cũng là con gái độc nhất của tông chủ
Thiên La, ai nấy đều biết tông chủ Thiên La yêu chiều
người con gái duy nhất này đến nhưong nào.
Anh tới đây cười? Còn thực sự nói rằng mục đích
không phải là cúng tế?
Là điên rồi sao?
Nhiều người nhìn Tô Minh với ánh mắt kính phục, gan
dạ có thể đạt tới một cảnh giới nhất định cũng khiến
người khác phải nề phục, không phải sao? Chỉ là, sợ rằng
kết cục của người thanh niên này sẽ rất khó để hình dung,
ít nhất muốn chết một cách thoài mái đã là không
thể, nếu không còn bị tông chủ La Thiên bào chế giày vò
100.000 năm mới có thể sang thế giới bên kia.
“Tìm.”, vè mặt của người quản gia kia điên cuồng
biến đổi, ông ta liền nổi điên, trong chớp mắt khí tức
giống như một cơn sóng thần cuộn trào, mãnh liệt ngầng
đầu, đôi mắt sắc lẹm hung ác cũng đầy oán độc giống
như chim ưng kia khóa chặt Tô Minh, khí tức gầm rống,
thân hình trực tiếp muốn dao động lao vυ"t về phía anh,
dáng vè đó là muốn dùng thù đoạn sét đánh bóp chết
anh, nhưng lúc này, tông chủ Thiên La lại mở lời: “La
Cừu, yên lặng”.
Tông chủ Thiên La vậy mà phun ra một câu nói ngăn
càn người quàn gia tên La Cu kia lại.
Bầu không khí càng lúc càng trở nên cứng ngắc.
Không khí dường như trở nên đặc quánh, không thể
hô hấp, khiến người ta phải nghẹt thờ.
Xem ra tông chủ Thiên La vẫn rất bình tĩnh, nhưng
bất cứ ai quen biết ông ta đều biết khi tông chủ Thiên La
càng tức giận bao nhiêu thì mặt ngoài của ông ta càng tỏ
ra trầm lặng bấy nhiêu.
Tông chủ Thiên La lúc này an tĩnh giống như mặt hồ
gió yên sóng lặng, vậy thì ngọn lửa giận đè nén trong
lòng kia sợ rằng đã có thể thiêu cháy cả đất trời.
“Chàng trai, nếu cậu đã không tới để cúng tế Hinh
Nhi, vậy cậu tới thăm viếng bồn tọa là vì có gì?”, tông chủ
Thiên La hỏi xa xăm, ông ta nhìn Tô Minh bằng ánh mắt
bình tĩnh, giọng điệu không mặn không nhạt.