Tại khoảnh khắc con gái của tông chủ Thiên La chết,
nó đã được định mệnh an bài.
Trong hai ngày tới, cho dù có bí pháp không gian này,
cho dù cô trốn tránh ở nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Vậy thì sao?
Cũng chỉ có thể trì hoãn mà thôi.
Đáng chết, vẫn là phài chết.
Không sớm thì muộn.
“Cơ hội duy nhất chính là đột kích bất ngờ tông chủ
Thiên La, chỉ khi ông ta chết, chúng ta mới có một đưong
sống sót”, giọng nói đầy hung ác và lạnh như bằng của
Đạm Đài Vô Niệm lại vang lên.
Đạm Đài Vô Tình rơi vào trầm mặc.
Quà thực đánh úp tông chủ Thiên La là cơ hội
duy nhất.
Chì là, tông chủ Thiên La quá mạnh!
Cho dù đột kích thành công, cũng rất khó có thể gϊếŧ
chết ông ta phải không?
“Đề tăng tỷ lệ thành công, tốt nhất thần hồn của tôi
và cô nên hoàn toàn dung hợp lại, tôi vốn dĩ là thần hồn
thứ hai của cô, thần hồn của chúng ta vốn là một thể, nếu
cô đồng ý dung hợp với tôi từ sớm, thực lực đã tăng vọt
từ lâu rồi. Nói không chừng, tông chủ Thiên La hiện tại
cũng không phải là đối thù của cô”, Đạm Đài Vô Niệm có
chút oán giận, nguyên nhân là do tên Tô Minh đó, đúng,
là Tô Minh, nghĩ tới liền muốn cắn răng nghiến lợi, một
con kiến nhỏ bé mà thôi đã khiến việc lớn dung hợp thần
hồn bị trì trệ, vô Tình thực sự.. quá ương ngạnh.
“Tôi không đồng ý dung hợp, dù phài chết, trước khi
chết tôi cũng phài có hồi ức về anh Tô đồng hành cùng”,
Đạm Đài Vô Tình hờ hững đáp, giọng nói không lớn
nhưng lại vô cùng nghiêm túc và kiên định.
“Vô Tình, cô..”, Đạm Đài Vô Niệm muốn phun ra vô số
câu chửi thể, thực sự.
Điên thật rồi.
Tên Tô Minh đó rốt cuộc đã cho Vô Tình uống thuốc
lú gì?
A a a..
Đúng lúc này.
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên.
“Tô Minh xin đến kính thăm tông chủ Thiên La!”
Giọng nói này truyền khắp phủ Thiên La.
Cũng truyền vào tai Vô Tình và Vô Niệm.
Tô Minh?
Phản ứng đầu tiên của Đạm Đài Vô Tình sau khi nghe
được giọng nói và cái tên này chính là, bàn thân xuất hiện
ảo giác rồi sao?
“Có lẽ là vì bản thân phài chết không còn nghi ngờ gì
nữa, lại không thể gặp mặt anh Tô trước khi xuôi tay,
trong lòng mới không cam tâm mà xuất hiện ào tưong
chăng?”, Đạm Đài Vô Tình thầm nhủ, lắc đầu chua xót.
“Không phải là ào giác, hình như là thật..”, Đạm Đài Vô
Niệm lầm bầm một câu, giọng nói nồng đậm vẻ không tin
tưởng, thật là hoang đường.
Mặc dù Vô Niệm chưa từng gặp Tô Minh, nhưng cô ta
là thần hồn thứ hai của Vô Tình, đương nhiên sẽ nắm
được rất nhiều thông tin về Tô Minh, chính vì biết rõ nên
mới cảm thấy việc Tô Minh tới được thành Liên Minh của
nền văn minh cấp tám vào giờ phút này là không thế
tưởng tượng, là một việc hoang đường cỡ nào.
Nói một cách dễ hiều, thành Liên Minh của nền văn
minh cấp tám không dễ dàng tiến vào đến vậy, cũng
giống như nếu thực lực của tu già võ đạo của nền văn
minh cấp một không đạt tới trình độ nhất định, căn bản
không thể xuất hiện tại nền văn minh cấp hai, nếu cưỡng
ép đi tới nền văn minh cấp hai, không nói tới việc có thể
sinh tồn tại đây hay không, chỉ riêng lộ trình hư không
dài vô tận kia cũng đã đủ lấy mạng người rồi.
Mà Tô Minh, hiện tại có thể xuất hiện tại thành Liên
Minh, cũng có nghĩa là thực lực của anh ít nhất cũng đã
đạt tới đẳng cấp của nền văn minh cấp bảy.
Nhưng Tô Minh mới 10.000 tuổi!
10.000 tuổi đã có thể từ nền văn minh cấp một bước
tới nền văn minh cấp bảy cấp tám?
Cho dù là Vô Niệm với hiểu biết sâu rộng cũng choáng váng.