Cũng may, theo như Mộ Cần nói, Vô Tình từ đầu đến
cuối vẫn kiên định, đáng tiếc, thực lực của Vô Tình vĩnh
viễn cũng không bằng Đạm Đài Vô Niệm, tay không lay
chuyển được chân, điều này cũng khiến dù Vô Tình muốn
làm gì hoặc muốn liên hệ với bản thân hoặc việc gì khác
đều không làm được, đều bị Đạm Đài Vô Niệm ngăn cản,
đúng chứ?
“Xem ra, chì có thể đi gϊếŧ chết chủ nhân Thiên La
thôi”. Tô Minh ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ còn lại một con
đường có thể đi.
“Đợi ông đây gϊếŧ chết chủ nhân Thiên La rồi, nhất
định sẽ tìm đượỢc Vô Tình, đến lúc đó nghĩ cách ép chết
thần hồn Đạm Đài Vô Niệm, mẹ nó, người phụ nữ của ông
đây mà cô muốn giữ thì giữ sao? Dù cô có là thần hồn
đứng thứ hai thì đáng chết vẫn phải chết”. Tô Minh bừng
bừng sát khí trong lòng.
Cũng may, sau đó Tô Minh cũng kiểm chế lại.
Tô Minh lại nhìn Bạch Bào: “Bạch Bào tiến bối, về chủ
nhân Thiên La, ông có biết rõ không?”
“Đương nhiên biết”. Bạch Bào gật mạnh đầu, vẻ mặt
sâu xa có chút u ám: “Chủ nhân Thiên La rất mạnh, rất nổi
tiếng! Trong mười bày Minh chủ liên minh văn minh cấp
tám cũng được xem là một người vô cùng cường thế! Vốn
đĩ, nhân vật lớn như chủ nhân Thiên La không hề có liên
hệ gì với Cực Kiếm các chúng ta, nhưng…”
“Tiền bối có lời cứ nói thẳng”.
“Nhưng, văn minh Thiên La vừa đúng cũng là văn
minh kiếm đạo thuần tuý nhất”. Bạch Bào có chút bất lực
và căm phẫn: “Nghe nói chủ nhân Thiên La có thiên phú
và thực lực không tưởng nổi, khó hình dung được, hình
như ông ta cũng là người nhỏ tuổi nhất trong mười bảy vị
Minh chủ trung niên, chỉ mới hơn hai trăm tuổi. Nhưng,
thành tựu kiếm đạo mà ông ta nắm giữ, nghe nói đã đạt
đến trình độ không thể ngo được. Mà chủ nhân Thiên La
không coi trọng Cực Kiếm các chúng ta, hơn nữa có địch
ý, có về như là vì ông ta coi thường nền văn minh rác rười
khác đã sì nhục hai chữ “kiếm đạo” này”.
Tô Minh đã hiểu.
Nói đến cùng, chủ nhân Thiên La này vô cùng kiêu
ngạo, tự mãn, cảm thấy bản thân ông ta mới là kiếm đạo
chính tông, là kiếm đạo đình cao, là kiếm đạo đích thực,
các thế lực khác dùng danh nghĩa kiếm đạo ông ta đều
xem thường, hơn nữa còn mang ý thù địch.
“Nhưng, bởi vì chủ nhân Thiên La quá mạnh, cấp bậc
quá cao, cho dù ông ta xem thường Cực Kiếm các thì
cũng không hạ thấp thân phận đi đối phó với Cực Kiếm
các chúng ta, nhưng mấy trăm triệu năm trước, cũng đã
từng tuỳ tiện nhẹ nhàng đánh giá Cực Kiếm các khi lần
đầu xin trở thành nền văn minh cấp tám một câu: Loại chó
mèo gì cũng đều dám lấy danh nghĩa “kiếm”! Ông ta tuỳ
tiện đánh giá Cực Kiếm các cũng không sao cà, đành
chấp nhận thôi, vì ông ta có tư cách này mà. Nhưng, câu
đánh giá này lại khiến những lần xin được trở thành văn
minh cấp tám của Cực Kiếm các trong mấy triệu năm tiếp
theo trở nên khó khăn, vô cùng khốn đốn, nguyên nhân là
văn minh Bình Khiếm trong mười bày vị Minh chủ liên
minh là đồng minh của văn minh Thiên La, quan hệ giữa
hai văn minh lớn này rất tốt. Mặc dù văn minh Bình Khiếm
cũng là một trong mười bày văn minh cấp tám đình cao,
nhưng khi sắp xếp thứ tự trong mười bày văn minh lớn
này, có thể nói đây là văn minh yếu nhất, thậm chí, nếu
không phải vì chủ nhân Bình Khiếm ôm đùi chủ nhân
Thiên La thì e cũng không chen vào được Minh chủ của
liên minh mười bày văn minh lớn này rồi. Do vậy, vì chủ
nhân Bình Khiếm nịnh nọt, o bế chủ nhân Thiên La nên đã
cố ý đối chọi Cực Kiếm các chúng ta”.
Tô Minh đã hiều.
Nói đến cùng, một câu nói của nhân vật lớn có thể tuỳ
ý nói ra, nhưng những kè bên dưới nịnh hót kia lại tôn
sùng là chân lý, điên cuồng làm theo, thử nghiệm.
Đúng thực là tàn khốc.
“Bạch Bào tiền bối có hiểu biết thực lực của chủ nhân
Thiên La…”, Tô Minh lại hỏi.
Đã ra quyết định, muốn trừ khử chủ nhân Thiên La,
vậy thì đưong nhiên phải tìm hiểu thực lực của đối thủ.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!
“Cành giới võ đạo hình như là cảnh giới Chu Thần tầng
chín, sức lực chiến đấu không rõ, nếu không có gì bất ngờ
thì sức chiến đấu so với cảnh giới võ đạo cũng đáng sợ
không kém”. Bạch Bào nghiêm trọng nhắc nhờ, trong lời
nói mang theo sự kiêng dè và sợ hãi khó hình dung được.