Liễu Chí Trung trừng mắt nhìn Lê Văn Hải: “Hiện tại ông còn chưa hỏi cháu, cháu câm miệng!”
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lại nhìn Lâm Vân và hỏi: “Lâm Vân, trong xã hội bây giờ, khi nói hay làm bất cứ điều gì đều cần phải có bằng chứng, cháu có bằng chứng không?”
“Cháu… cháu còn chưa tìm được chứng cứ.” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy nếu đã không có bằng chứng thì đừng có nói nhảm, nếu không thì chỉ cho người xử lí và cháu đã phạm phải một điều cấm kỵ lớn trong kinh doanh.” Câu nói cuối cùng Liễu Chí Trung nhấn mạnh, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Lâm Vân cúi đầu không trả lời.
Bởi vì sau khi Lâm Vân bình tĩnh lại mới phát hiện ra lúc vừa rồi mình thật sự quá bốc đồng.
Mặc dù trong lòng anh chắc chắn rằng chuyện này nhất định có liên quan đến Lê Văn Hải, nhưng khi không có bằng chứng, anh lại trực tiếp nổi giận với Lê Văn hải rồi còn đánh người nữa, điều này khiến bản thân hoàn toàn bị động trước mặt các giám đốc điều hành của công ty.
Nó thậm chí sẽ kéo các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao này về phía đối nghịch với anh.
Nguyên nhân chính là vừa rồi Lâm Vân quá tức giận, bị lời nói của Lê Văn hải làm kích động đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc.
Đương nhiên, có lẽ đây cũng là kế hoạch có sẵn của Lê Văn Hải, có thể bọn họ cố tình chọc giận Lâm Vân.
Liễu Chí Trung lắc đầu và tiếp tục nói: “Ngoài ra, cháu đã bắt đầu đánh đập người khác một cách công khai trong phòng họp mà chưa nói rõ sự tình. Dù thế nào đi chăng nữa, cháu đã sai. Biểu hiện ngày hôm nay của cháu khiến ông hơi thất vọng.”
Sau khi Lâm Vân nghe được lời này, anh cảm thấy rất khó chịu.
Lâm Vân biết rằng mình đã bị Lê Văn Hải dắt mũi.
Lúc này trong ngực Lâm Vân tràn đầy lửa giận, anh nóng lòng muốn xông lên đánh lên Lê Văn Hải.
Nhưng Lâm Vân biết lúc này mình nhất định phải bình tĩnh, tức giận chỉ có xông lên đầu, như vậy nên Lâm Vân tràn đầy tức giận mà áp chế hết tất cả.
Trong cuộc tranh giành quyền lực với đám người Lê Văn Hải, anh luôn phải giữ một cái đầu tỉnh táo!
Liễu Chí Trung lại nhìn Lê Văn Hải.
“Lê Văn Hải, cháu muốn nói cái gì?”
“Ông ơi, cháu chỉ có một yêu cầu đó là anh ta đã đánh cháu trước mặt tất cả các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao của công ty khiến tổn thương mặt mũi của cháu. Cháu muốn anh ta phải xin lỗi cháu!” Lê Văn Hải tự tin nói.
“Lâm Vân, cậu phải xin lỗi Lê Văn Hải! Nếu không, cậu sẽ không thể thuyết phục mọi người!” Lê Hằng đứng lên nói.
“Đúng vậy, chủ tịch! Lâm Vân đánh người thì phải xin lỗi!”
“Đúng, anh ta phải xin lỗi!”
Chỉ trong chốc lát, những người họ Lê đó và những giám đốc diều hành trong công ty đều ủng hộ Lê Văn Hải mà đứng lên.
Nhưng không ai đứng lên nói thay cho Lâm Vân.
Sau khi ông nội Liễu Chí Trung suy nghĩ một lúc, ông ấy nhìn Lâm Vân và nói: “Lâm Vân, nếu cháu có chứng cứ chứng minh Lê Văn Hải thực sự làm ra loại chuyện như thế này thì ông sẽ tự tay đánh nó, nhưng nếu không có chứng cứ mà đánh người thì cháu thật sự phải xin lỗi nó.”
Sau khi Liễu Chí Trung trầm giọng nói, tất cả mọi người có mặt ở đó lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Vân, muốn xem anh sẽ làm gì.