“Cô có thấy ngoài công việc ra, trên đời này còn có một vài thứ khác gọi là hưởng thụ cuộc sống.” Lâm Vân cười nói.
“Lâm Vân, cảm ơn anh. Nếu anh không mang tôi đến đây, có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ đến khu vui chơi.” Chu Ân vẫn cười vui vẻ.
“Cô chơi cũng khát rồi, cô ở chỗ này chờ, tôi đi mua đồ uống!”
Lâm Vân không nhanh không chậm đi đến một cửa hàng nước hoa quả tươi.
Thực sự mà nói, những thứ trong khu vui chơi rất đắt, một ly nước dưa hấu ép có giá 105 nghìn. Nếu là Lâm Vân đã từng nghèo trước đây, e rằng anh thậm chí không đủ tiền mua một ly nước dưa hấu như vậy nữa.
Sau khi Lâm Vân mua nước dưa hấu trở về, anh thấy trước mặt Chu Ân có thêm hai nam một nữ, tổng cộng là ba người.
Lâm Vân liếc mắt nhìn, hai người đàn ông mặc đồ hàng hiệu, trên tay đeo đồng hồ hiệu. Người phụ nữ mặc váy và xách một chiếc túi Hermes.
Một trong những người đàn ông có cái lưng to đang nói chuyện với Chu Ân dường như biết cô ấy.
“Chu Ân, nước dưa hấu ép.” Lâm Vân đưa nước trái cây cho Chu Ân.
“Cảm ơn anh Lâm Vân.” Chu Ân cười cầm lấy nước dưa hấu, sau đó uống một ngụm.
“Chu Ân, anh ta có phải là người bạn mà cô đã nói đến không? Cô đến khu vui chơi này cùng anh ấy sao?” Người đàn ông hỏi, nhìn lên nhìn xuống dò xét Lâm Vân.
Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Vân rất bình thường, ánh mắt anh ta lập tức lộ ra vẻ khinh thường.
“Vâng.” Chu Ân gật đầu.
Nghe xong lời này, người đàn ông lưng to đi tới bên cạnh Lâm Vân.
“Xin chào, tôi là Triệu Phúc, là một đối tác kinh doanh và là bạn bè của Chu Ân.”
Triệu Phúc vừa nói vừa đưa tay ra.
“Xin chào, tôi tên là Lâm Vân.” Lâm Vân cũng đưa tay bắt tay với anh ta.
“Cậu nhóc, cậu thật lợi hại đó nha! Cậu có thể đưa được em gái Chu Ân đến khu vui chơi xem ra cậu cũng có chút bản lĩnh tán gái đó nha. Em gái Chu Ân nổi tiếng là khó xử lý đấy.” Triệu Phúc cười nói.
“Anh quá khen rồi.” Lâm Vân không khiêm tốn cũng không hống hách.
Khi Triệu Phúc vừa nói, anh ta cũng vừa lấy ra một gói khăn giấy ướt, sau đó rút khăn ướt ra lau bàn tay mà anh ta đã bắt tay với Lâm Vân.
Vừa lau, anh ta vừa cho biết: “Tôi là người bị bệnh thích sạch sẽ, nên luôn mang theo khăn giấy bên người, lỡ đυ.ng vào thứ bẩn thì phải lau tay.”
Sau khi Lâm Vân nghe xong, lông mày của anh khẽ cau lại: “Anh Triệu, ý anh là tay của tôi bẩn?”
“Haha, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm tôi. Tôi không nhắm vào cậu đâu.” Triệu Phúc cười nói.
Ngay sau đó, Triệu Phúc cười nói tiếp:
“Em gái Chu Ân, bạn bè em kết giao ở đâu vậy? Nhìn như thế nào cũng thấy… sao trông nhếch nhác thế, lại còn mang một đôi giày thể thao không phải hàng hiệu.”
Một nam một nữ phía sau Triệu Phúc cũng che miệng cười.
Trước khi Triệu Phúc nói tiếp, Lâm Vân đã tiến lên một bước cười lạnh nói:
“Thì sao, tôi thích đi giày thể thao không phải hàng hiệu không được sao?”