Chương 30

Chương 30

Đứng trong biệt thự, Phỉ Phỉ hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy gia đình họ Ngõ bị bất đỉ.

Đối với Phỉ Phỉ, nều Ngô thiếu vào tù, cô ta sẽ mật hệt mọi thứ!

Lúc này, Phỉ Phỉ cảm thấy hói hận, cô ta hồi hận vì đã vứt bỏ Lâm Vân mà chọn Ngô thiếu, nếu không vứt bỏ Lâm Văn, bây giờ cô ta đã là phu nhân của chủ tịch rôi.

Đáng tiếc là trên đời này không bán thuốc hối hận.

Bên kia, Lâm Vân buổi sáng không đến lớp, mà là đi thẳng tới cửa hàng xe 4S, chuẩn bị mua xe.

Là một người đàn ông, mặc dù trước đây nhà Ì âm Vân nghèo, nhưng anh vẫn có những hiều biết nhất định về xe hơi.

Còn về việc mua xe gì, trong đầu Lâm Vân đã có sản ý tưởng.

Lối vào cửa hàng 4S Lamborghini.

“Chính là ở đây.” Lâm Vân cười nhẹ.

Một lân Lâm Vân nhìn thây một chiệc siêu xe Lamborghini trên đường, vẻ ngoài cuôn gió của nó đột nhiên thu hút Lâm Vân, đến nỗi bây giờ vẫn còn nguyên trong ký ức của anh.



Lâm Vân chắc chắn rằng đó là chiếc xe đẹp nhất mà anh từng thấy.

Lúc đó Lâm Vân đã tưởng tượng nếu có thể sở hữu chiếc xe này thì thật tuyệt.

Nhưng Lâm Vân biết rằng một cậu bé nghèo. như mình cả đời này sẽ không bao giờ có đủ khả năng mua được nó.

Và bây giờ, anh đã là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam.

Lâm Vân chắc chắn có đủ tiền để biến ước mơ của mình thành hiện thực!

Vì vậy, khi chuẩn bị mua ô tô, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Vân là mua một chiếc Lamborghini Aventador và thực hiện ước mơ mà anh mơ ước rồi!

Ngay sau đó, Lâm Vân trực tiếp đi về phía cửa hàng.

Loại cửa hàng xe 4S hạng sang này thường ngày rất ít khách và cửa hàng cũng rất văng vẻ, cũng chẳng Có người khách nào cả, rôt cuộc thì cũng ít người mua nổi xe Lamborghini.

“Đợi đã!”

Vừa tới cửa, một nam nhân viên bán hàng đứng ở cửa ngăn Lâm Vân lại.

“Này, cậu là… cậu là Lâm Vân?” nam nhân viên bán hàng trong nháy mắt nhận ra Lâm Vân.



“Cậu là?”

Lâm Vân thấy nam nhân viên bán hàng này nhìn rất quen.

“Mình là Sùng Cương, bạn học tiểu học của cậu, cậu không nhớ sao?”

Nam nhân viên bán hàng nói.

Khi Lâm Vân nghe cậu ta nói tên của mình, liền nhớ lại.

“Sùng Cương, coi bộ cậu sống cũng được đó chứ.” Lâm Vân cười nói.

“Cũng tạm.” Sùng Cương cố ý ưỡn thăng ngực.

Sùng Cương nhìn thây Lâm Vân mặc nguyên một cây hàng chợ, cậu ta lập tức kêt luận Lâm Vân hiện tại nhất định rất khó khăn, ít nhất thì còn kém hơn nhiều so với cậu ta.

Cho nên khi ở trước mặt Lâm Vân, cậu ta đương nhiên cảm thấy rất kiêu ngạo, rât sĩ diện.

Ngay sau đó, Sùng Cương nhìn Lâm Vân cười nói: “Đúng rôi, Lâm Vân, sao cậu lại tới đây? Cậu tới đây xin việc hả? Ở đây chúng tôi bán xe hơi hạng sang, không thê tuyển nhân viên không biệt thưởng thức được.”

Mặc dù Sùng Cương đang mỉm cười, nhưng giọng điệu có phân khinh thường.