Chương 27
Lâm Vân chuyển ngay năm triệu cho họ!
Sau khi nhận được tin nhắn của ngân hàng, tên đầu trọc đương nhiên là cười không khép miệng lại được.
“Bây giờ, các anh có thể nói cho tôi biết, ai đã thuê mây người không?”
Lâm Vân hỏi.
“Là Ngô Đại Dũng.” Người đàn ông đầu trọc nói thẳng ra một cái tên.
“Ngô Đại Dũng?” Lâm Vân híp mắt, trong mắt hiện lên một tia rét lạnh.
Sau khi Lâm Vân chuyển năm triệu còn lại cho gã trọc đâu, bọn chúng cũng giữ lời hứa thả Lầm Vân xuông xe. , Sau khi chiếc xe thương mại màu đen rời ổi.
“Cha con nhà họ Ngô, xem ra mấy.
người thật sự không muốn sông nữa rồi!” Sát khí dâng trào trong mặt Lâm Vân.
Vốn dĩ sau khi Lâm Vân đuỏi cha con nhà họ Ngô, anh không có định làm phiền họ nữa, nhưng bọn họ đã muốn thuê người gϊếŧ Lâm Vân, tuyệt đói không thê nhịn được nữa!
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy điện thoại ra gọi cho tổng giám đốc mới Lưu Ba.
“Lựu Ba, hiện tại tôi đang ở đường Điền Lâm, anh. lái xe qua đón tôi, tôi có chuyện muôn bàn với anh!”
Nửa giờ sau, một chiếc Mercedes Benz dừng lại trước mặt Lâm Vân, Lưu Ba xung xe.
“Chủ tịch, đã trễ lắm rồi sao ngài lại ở một nơi hoang văng như này?” Lưu Ba kinh ngạc hỏi.
“Lên xe rồi nói chuyện.” Lâm Vân trực tiêp lên xe. , Sau khi lên xe, Lâm Vân nói thẳng với Lưu Ba chuyện vừa xảy ra.
“Ngô Đại Dũng này thật là to gan mài!”
Lưu Ba tức giận nghiên răng sau khi nghe Lâm Vân kẻ.
ĐÀ, đúng rồi, chủ tịch, cha con nhà họ Ngộ mây năm này đã tham ô rất nhiêu. Tôi đã thu thập chứng cứ từ công ty. Chỉ cân tô cáo họ, thì cha con họ phải ngôi tù hơn mười năm cũng không thành vấn đề. Chỉ cần chúng ta tác động vào, thì cha con họ phải ngôi tù hơn hai mươi năm cũng được nữa.”
“Thật sao? Vậy đề cho cha con họ vào đó mà sám hồi đi, chuyện này giao cho anh.” Lâm Vân híp mắt nói.
Vốn dĩ Lâm Vân muốn diệt trừ hai cha con nhà họ Ngô, nhưng sau này nghĩ lại, để bọn họ vảo tù thì cũng tốt, đề bọn họ ân hận cả đời!
“Chủ tịch cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý!”
Lưu Ba hứa chắc chắn.
“Nhân tiện, Lưu Ba, công ty Vật liệu Xây dựng Hồng Đạt, là một trong những nhà cung cấp vật liệu của chúng ta, phải không?” Lâm Vân hỏi.
Công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt là công ty của nhà Trương Hồ, bạn cùng lớp của Lâm Vân.
“Đúng vậy.” Lưu Ba gật đầu.
“Nếu chúng tôi cắt đứt hợp tác với bọn họ, liệu nó có ảnh hưởng lớn đến công ty của chúng ta không?” Lâm Vân hỏi.
“Không có ảnh hưởng gì. Chỉ cần đổi một công ty vật liệu xây dựng khác là được. Nhiêu công ty vật liệu xây dựng đang cạnh tranh để cung cập vật liệu cho chúng ta. Công ty Vật liệu xây dựng Hồng Đạt này lúc đầu đã hồi lộ cha con nhà họ Ngô thì mới được hợp tác với công ty của chúng ta.” Lưu Ba nói.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Lâm Vân gật đâu.
“Đúng rồi, chủ tịch, tin tức về chuyện ngài mới nhận chức đã được rât nhiều đối tác biết được. Họ đều muốn gặp chủ tịch mới, bạo gồm cả công ty vật liệu xây dựng Hồng Đạt mà ngài vừa nhắc tới.” Lưu Ba nói.