Chương 14
Lâm Vân khổng khỏi lắc đầu sau khi rời văn phòng.
Trịnh Đồ Tể này thật sự khiến Lâm Vấn cảm thấy rất buồn nôn.
Thực ra, về chuyện bỏ tiết Lâm Vân chỉ cân đưa vài nghìn tệ cho Trịnh Đồ Tế là giải quyết xong, nhưng Lâm Vân sẽ không bao giò làm như vậy!
Những gì Lâm Vân phải làm là khiến Trịnh Đồ Tế phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm.
Lâm Vân đi một mạch đến bên ngoài văn phòng hiệu trưởng.
“Gốc cốc cóc.”
“Mời vào!”
Sau khi vào phòng, hiệu trưởng Chu, mặc một bộ âu phục, lọt vào tầm mắt Lâm Vấn.
Hiệu trưởng Chu ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Vân, sau đó vừa tiệp tục đọc báo vừa nói: “Bạn học này, cậu có chuyện gì vậy?”
“Hiệu trưởng Chu, tôi muốn quyên tặng một ít tiên cho trường.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.
“Quyên góp à? Bạn học này, chúng tôi ghi nhận lòng tốt của bạn, nhưng mà vài chục đồng hay vài trăm đồng thì trường chúng ta không thiếu. Cậu giữ lại mà dùng đi.” Hiệu trưởng Chu vừa đọc báo vừa trả lời. ; Lâm Vân cười: “Hiệu trưởng Chu, tôi muôn quyên tặng không phải mây chục hay mây trăm, mà là… mười triệu!”
“Cái gì? Mười triệu?”
Hiệu trưởng nhanh chóng đặt tờ báo xuông, kinh ngạc nhìn Lâm Vân.
“Bạn học này, cậu đang đùa với tôi sao? Cậu muốn quyên tặng mười triệu hả?”
Hiệu trưởng nhìn cách Lâm Vân ăn mặc, hoàn toàn không có vẻ gì là người có thể lấy ra được mười triệu cả.
“Đưa số tài khoản của trường cho tôi, sau khi tôi chuyển khoản, thầy sẽ biết đó có phải là sự thật hay không.” Lâm Vân nói.
Hiệu trưởng suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đưa số tài khoản cho Lâm Vân.
“Chuyển khoản xong rồi, thầy hiệu trưởng kiểm tra thử đi.” Lâm Vân nhanh chóng dùng điện thoại di động hoàn tất việc cih An khoản.
“Tiểu Lý, gọi cho phòng tài Vụ, xem thử xem có nhận được mười triệu tiền chuyên khoản không.” Hiệu trưởng nói với thư ký cách đó không xa.
Thư ký gật đầu, rồi gọi điện xác nhận.
“Hiệu trưởng, đã kiểm tra xong!Phòng tài vụ nói… vừa rôi đột nhiên nhận được mười triệu tiền chuyên khoản không rõ ràng!”’Thư ký háo hức nói.
“Hứ”
Hiệu trưởng đột nhiên hít một vào một hơi lạnh, ông ây không ngờ đây là sự thật!
Khoản quyên góp mười triệu, đây chắc chắn là khoản quyên góp lớn nhất mà trường đại học Thanh Dương nhận được từ sau khi thành lập!
“Tiểu Lý, mau đi pha trà cho bạn học này! Lây Trà Phổ Nhĩ mà tôi cất kỹ ấy!”
Hiệu trưởng nói xong, tươi cười nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt Lâm Vân, nhiệt tình nói: “Bạn học này, mau ngôi đi, không biết quý danh của cậu là gì? Là thiếu gia nhà ai?”
Hiệu trưởng trong lòng : rất rõ ràng, người cỏ thê tùy ý quyên góp mười triệu, gia thế không phải bình thường, chắc chăn là trong nhà phải có rất nhiều tiền, loại công tử cao cập như vậy hiệu trưởng cũng phải xem như là thần.
“Tôi tên là Lâm Vân.”