- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hắc Bang
- Đỉnh Cấp Lưu Manh
- Chương 57: Chấn động Bắc Hải
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
Chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ gần 12 giờ mà người vẫn chưa thấy đâu, Sở Sở trong lòng phẫn nộ cắn răng thầm nhủ đợi cho tên đó mò về nhất định sẽ cho hắn biết tay. Rõ ràng đã đến trường rồi lại chạy đi, tuy nhiên Thanh tỷ nói qua là nhận một cuộc điện thoại, hình như có chuyện gì rất quan trọng nên phải đi. Nhưng có gì so với mình còn quan trọng hơn đây? Hơn nữa Thanh tỷ lần đầu tiên đến đây vậy mà cũng không nể mặt mình chút nào, nói gì thì nói cũng không nên để hắn đi dễ dàng vậy chứ.
Lúc này ngoài cửa phát ra một trận tiếng động, hình như có người đang mở cửa. Sở Sở toàn thân run lên tiếp theo như có lửa đố dưới mông, nhảy dựng lên, không để ý đến Thạch Thanh bên cạnh đang kinh ngạc, vói tay cầm một cái gối ôm dấu ra sau lưng.
Hướng Nhật đang huýt sáo nho nhỏ một bài nào đó mở cửa đi vào. Nghênh đón hắn là một trận phủ đầu, may là đó là thứ mềm mại đập vào người nhẹ như không, ngay cả thọc lét cũng không bằng, bất quá lưu manh sao lại không biết lợi dụng để né qua món khác chứ, lỡ món tiếp theo nặng hơn thì sao, hắn đâu phải thích bị ngược đãi. Một bên ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột, một bên kêu oa oa thống khổ: "bà xã, đừng đánh, đừng đánh, là anh,,,"."
"Hừ, Biết" Sở Sở cũng không có quan tâm cái gối đánh lên người có cảm giác như thế nào, đối tượng càng trốn càng làm cô không muốn buông tha.
"Bà xã, đánh người cũng phải có lí do chứ?" Hướng Nhật đứng ở mặt sau sôpha lấy đồ đệ ngoan che ở phía trước tránh cô nàng đuổi gϊếŧ.
Sở Sở buông cái gối xuống, trừng mắt: "Tôi hỏi anh, buổi chiều vì sao không đi học, rồi tại sao về muộn như vậy?"
"Buổi chiều anh tới trường rồi, nhưng sau đó lại có điện thoại của bạn học gọi nhờ anh giúp, Tiểu Thanh có thể làm chứng", Hướng Nhật đẩy đồ đệ ra.
Thạch Thanh sắc mặt đỏ bừng lên, nhìn gã phía sau một chút lại nhìn cô bạn tốt trước mặt, không nói một câu, rất nhanh tiến về phòng ngủ của mình.
Mặc dù đối với việc Thanh tỷ rời đi hơi mơ hồ nhưng Sở Sở cũng không tiếp tục truy vấn, đưa tay lấy cái gối hỏi: "Thanh tỷ cũng không rõ, tính tình chị ấy thành thật nên dù bị anh lừa cũng không biết.không đúng, nói xem tại sao đến giờ mới về".
Hướng Nhật vẻ mặt than thở, đối với hành động "phản bội" của đồ đệ cũng không biết làm thế nào, sau này hãy tính vậy. Bất quá giờ lấy lòng Sở Sở quan trọng hơn: "bà xã, nghe a nói." Lưu manh nhanh chóng đi tới bên người nàng, ôm vào ngực, giở trò thân mật.
Sở Sở bịt mũi chạy ra nói: "Trên người anh sao có mùi gì thật khó ngửi quá đi, muốn ói".
"Khó ngửi?" Hướng Nhật ngửi ngửi vai trái, rồi vai phải nhưng không ngửi thấy mùi gì "không có mà, rõ ràng là không có mùi gì." Lưu manh đột nhiên ngừng lại, nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ mùi máu tươi? Đúng là tối nay xử nhiều mạng như vậy, đặc biệt là khi gϊếŧ mấy chú Bergie đã phải trực tiếp đâm chém, tuy hắn đã chạy nhanh nhưng chắc vẫn có dính chút mùi máu.
"Còn nói không có, tởm chết đi được" Sở Sở thấy hắn vẫn muốn đến gần mình nhanh chóng lui lại vài bước.
Đối với việc dựng lý do lưu manh đã quá rành rồi, bất chấp cớ này thật hay không: "buổi chiều bạn học tìm anh, nói thịt một con lợn rừng, lúc đầu tưởng mời ta tới ăn thịt, ai ngờ phải giúp nó gϊếŧ heo, chắc là dính một chút máu tanh lúc đó nên."
"Khỏi nói". Sở Sở kêu lên, giống như trước mặt xuất hiện cảnh một con lợn bị đâm, khắp người dính đầy máu, không truy cứu lưu manh về nguyên nhân nữa. "Mau tắm nhanh, không rửa sạch sẽ không cho ra!"
Thấy cô nàng nhíu mày rất đáng yêu, Hướng Nhật lại trêu: "em lúc nãy bảo là muốn ói, hay là em có.?"
"Có cái gì?" Sở Sở nhất thời không hiểu.
"Kết tinh của tình yêu chúng ta đó!" lưu manh vừa nói xong đã chạy nhanh vào phòng tắm, để lại phía sau cô bé dậm chân không ngừng.
"Tiểu Thanh đang ngủ?" Vừa tắm xong lấy tấm khăn lớn quấn người, Hướng Nhật thoải mái ra khỏi phòng tắm.
"Chắc vậy. Em vẫn chưa coi nữa." Sở Sở thấy hắn "trang bị" đơn giản ánh mắt có chút mơ hồ.
"Ha, vậy anh đi coi thử". Hướng Nhật làm bộ xoay người ra vẻ muốn đến phòng kiểm tra.
"Hử, anh muốn làm gì!" Sở Sở ngồi không yên từ trên sôpha đứng lên kéo hắn lại, có mùi giấm chua: "Con gái người ta ngủ có gì đẹp đâu? Hay là anh muốn động tay chân gì Thanh tỷ hả?"
"Sao vậy được?" Hướng Nhật khoa trương nói, thuận thế ôm nàng vào lòng. "Anh muốn xem nhỏ đã ngủ chưa để tụi mình." Lời nói của lưu manh cũng không có gì nhưng trên mặt vẻ da^ʍ ô làm cô gái ở trong lòng hai gò má đỏ bừng, giãy dụa không ngừng.
"Không được, Thanh tỷ còn ở đây mà".
"Không sao, dù sao nhỏ cũng ngủ rồi".
"Nhưng chị ấy vẫn nghe được".
"Tiếng của em nhỏ một chút thì sẽ không bị nghe được đâu".
"Em sợ."
"Sợ cái gì!" Hướng Nhật đang khó chịu, không đợi cô nàng nghĩ nữa, hắn ôm ngang nàng hướng phòng ngủ đi tới.
"Không được đâu, Thanh tỷ nghe được đó!" Bởi vì hai gian phòng ngủ sát nhau nên Sở Sở hơi lo lắng.
"Nghe được thì sao, đừng quên tụi mình là vợ chồng, nghe được mà dị nghị là anh kiện can tội nghe lén!" Hướng Nhật nghiêm chỉnh nói, chân bước nhanh hơn. Bị đồ đệ nghe thấy? Đối với tên dâʍ đãиɠ này thì muốn còn không được, lòng nghĩ đồ đệ nghe được có làm ra những động tác ấy ấy...(tự hiểu)
Ngày hôm sau cả Bắc Hải đều bị chấn động.
Người sáng lập tập đoàn Ngô thị - công ty địa ốc thứ hai Bắc Hải là Ngô Hạc Duyên bị gϊếŧ trong nhà, tính cả bảo vệ tổng cộng 33 người không người nào sống sót, làm mọi người kinh ngạc là cả tòa biệt thự đều là thi thể của những người đàn ông tráng kiện. Không lâu sau mới biết được thì ra vài ngày trước chủ nhân biệt thự đã cho tất cả người làm về hết, giống như đã biết chuyện sẽ xảy ra. Lại không biết Ngô Hạc Duyên sợ nhiều người lắm miệng, chuyện trong nhà có nhiều người lạ bị lộ ra ngoài, mới làm vậy. Đây cũng là điều mà lưu manh vì chính nghĩa không cảm thấy áy náy vì đã gϊếŧ tất cả mọi người trong nhà.
Xảy ra sự kiện lớn vậy rất nhiều dân chúng yêu cầu chính phủ phải cho một lời giải thích hợp lí, vì ngày xưa Ngô Hạc Duyên mặt ngoài luôn tỏ ra là người thiện tâm hoạt động công tác xã hội tích cực, chỉ cần có việc liên quan đến từ thiện hắn đều tham gia quyên góp tiền đối với hắn thì chẳng đáng gì nhưng cũng mua được không ít tiếng. Mà những thương nhân khác có tật giật mình thì lo lắng có một ngày chuyện này xảy ra với mình nên càng mãnh liệt đề nghị tìm ra thủ phạm để nghiêm trị.
Đương nhiên cũng không phải ai cũng nghĩ vậy, có những người có chút tiền đều hận sao mấy tên có tiền đó chết hết đi, vậy thì bọn họ sẽ quật khởi. Mà một ít người có liên quan với tập đoàn Ngô thị và Ngô Hạc Duyên dù là có ân oán riêng hoặc đối thủ cạnh tranh đều có vẻ hả hê và đều đang chuẩn bị nhảy vào giành phần miếng thịt béo tập đoàn Ngô Thị sắp sụp này.
Mấy nhà sung sướиɠ mấy nhà sầu, Sở A không cần nghi ngờ chính là kẻ.buồn nhất, đang ngủ bị bí thư gọi điện thoại đánh thức, vốn hơi tức giận nhưng sau khi nghe bí thư nói xong hắn chẳng còn buồn ngủ nữa. Vội vàng mặc quần áo, ngay cả mặt cũng không rửa trực tiếp đến hiện trường. Chân Long biệt thự là lấy danh nghĩa Chân Long tập đoàn của hắn xây dựng, tại lúc khai trương đã quảng cáo là có hệ thống bảo vệ hạng nhất, không phải lo nguy hiểm nhưng chỉ trong một đêm tất cả mọi người sống ở trong 1 khu đó đều chết hết như vậy không phải là đã cho hắn một cái bạt tai quá mạng sao.
Đây cũng không phải trọng tâm, trọng tâm là làm thế nào để khôi phục danh dự của tập đoàn sau ảnh hưởng của vụ này. Nếu không lấy lại được chút danh dự không phải là Chân Long tập đoàn của hắn sẽ bị một cú trí mạng sao, đến cả an toàn của khách hàng cũng không đảm bảo được thì còn ai dám làm ăn với hắn nữa chứ.
Sở A chạy tới hiện trường phát hiện biệt thự số 68 đã sớm bị cảnh sát phong tỏa, cách biệt thự 3m đều bị dãi băng ngăn cách màu vàng ngăn lại, không phận sự không được vào. Rất nhiều phóng viên báo đài ở ngoài, liều mạng dùng Camera trong tay quay quay và cố gắng vượt qua.
Có vài ký giả tinh mắt nhìn thấy Sở A đến, phát hiện tin có giật gân, vội vàng lẻn đến gần hắn bắt đầu đặt vấn đề khai thác tin.
Sở A bây giờ mới hối hận không nên một mình xuất hiện nếu mang theo một tên bảo vệ to con thì đã có thể ngăn cản đám " vua buôn chuyện" này đến gần rồi, hắn không thể đồng thời đối mặt với cả núi câu hỏi như vậy nên luôn miệng nói: "không thể trả lời, tôi cũng mới biết tin, còn trong quá trình điều tra." mấy câu ứng phó cũ mèm.
May mà phó thị trưởng kịp thời xuất hiện giải vây, đưa hắn vào trong biệt thự.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nhìn thấy xác chết đầy đất Sở A vẫn nhịn không được muốn ói, may mà có gió lớn nên mới khiến hắn không ói tại chỗ.
Phó thị trưởng Bùi Nghiêm Minh lần này là lần thứ hai nhìn thấy hiện trường nên đã không còn cảm giác ghê tởm như lúc đầu, quay sang hỏi nữ cảnh sát xinh đẹp bên cạnh: "Thiết cục trưởng, có manh mối gì không?"
Thiết Uyển nhíu mày lắc lắc đầu: "tạm thời không có, pháp y đang xem xét, phải chờ đợi kết quả mới xác định được."
"Ai - " Bùi Nghiêm Minh thở dài, Bắc Hải là thành phố hạng 1 dân số hơn 15. 000. 000, có bốn phó thị trưởng, mỗi người quản lí một khu, bất hạnh là chuyện này lại xảy ra trên khu Đông do hắn quản lí, nếu chuyện này giải quyết không triệt để thì ngày hắn "hạ cánh" không còn xa nữa.
"Cô là con gái của Thiết Trung Trực?" Sở A nhìn nữ cảnh sát trước mặt có chút bóng dáng người xưa liền hỏi.
"Ông biết lão cha tôi?" Thiết Uyển hơi giật mình, cô vẫn chưa gặp mặt qua người nam nhân rất có uy này.
"Ta gọi là Sở A, bạn học trung học với cha cô." Hắn chưa nói xong Thiết Uyển đã kêu lên sợ hãi: "Ông là lão trộm Sở thúc thúc đã cùng đánh nhau với cha tôi".
Sở A hơi xấu hổ, chuyễn đề tài: "Trước hết không nên nói chuyện này, vụ án này do cô phụ trách à?"
".đúng vậy" Thiết Uyển hơi do dự nói, cô không chắc chắn vì vụ án mạng này quá lớn, có thể sẽ có người cấp cao hơn đến thay thế cô.
"Vậy tốt quá, cô nhất định phải tìm ra hung thủ cho Sở thúc thúc đó". Sở A vẻ mặt dữ tợn nói, nếu không phải tại thằng hung thủ đáng chết này thì sao mình đang ngủ lại bị dựng dậy, còn bị đám phóng viên hỏi cho đến nỗi mặt dính đầy nước miếng, lại phải đau đầu nghĩ cách giải quyết hậu quả do ảnh hưởng của vụ này.
"Nhất định." Thiết Uyển kiên quyết nói, cô là người đầy chính nghĩa càng thống hận tên tội phạm coi rẻ nhân mạng này, thề nhất định phải tra ra và diệt trừ sạch sẽ.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hắc Bang
- Đỉnh Cấp Lưu Manh
- Chương 57: Chấn động Bắc Hải