Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 45: Ông đây muốn đập hắn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bích Hải Thanh Thiên restaurant, tuyệt đối có thể sánh ngang với quán rượu Phủ Điện Hạ ở Đông thành, chỉ có điều cái đầu thì hoàn toàn là kinh doanh đồ ăn, còn cái sau thì kiêm cả nghỉ lại.

Song, nếu luận về mỹ vị chân chính, đương nhiên là phải chọn Bích Hải Thanh Thiên đầu tiên. Hướng Nhật đối với mấy cái này tuyệt đối mù tịt, nguyên nhân vì sao hắn chọn tới nơi này để ăn cơm, chính là vì vừa lúc sáng sớm lấy được tư liệu, những nhân vật VIP quan trọng gần đây liên tiếp xuất hiện tại nơi này.

Lúc này, trong một góc tương đối yên tĩnh ở đại sảnh.

"Này, mời tôi ăn cơm, không cần phải dùng cái mặt như đưa đám đấy chứ?"

"Nếu anh cùng với một người khác giới anh ghét cay ghét đắng dùng cơm, anh có mở mồm ra cười được không?" Thiết Uyển lạnh lùng nhìn hắn.

"Theo ý của cô, tôi chính là tên khác giới đáng ghét đó hả?" Hướng Nhật chỉ vào mũi mình nói.

"Cuối cùng thì anh cũng còn tự biết mình là ai!" Thiết Uyển cười khẩy nói.

"Nếu tôi đã đáng ghét đến thế, cô em vì sao còn chưa đi đi?"

"Được, câu này là anh nói đấy nhé! Đừng trách tôi không nể mặt!" Thiết Uyển cầm lấy cái túi nhỏ đặt trên ghế, đứng dậy chuẩn bị đi.

Hướng Nhất ung dung dựa trên lưng ghế, trong miệng hình như đang miêu tả một sự việc bình thường không có gì ngạc nhiên: "có ai đó, chưa được nhét gì vào mồm, lại ngứa ngáy miệng rồi, cứ thích đi khắp nơi nói lung tung."

"Coi như anh lợi hại!" Thiết Uyển vừa muốn cất bước, nghe thấy lời hắn mang theo mùi uy hϊếp, lập tức liền đặt đít xuống ghế.

"Thế mới đúng chứ, nói kiểu gì thì hai ta cũng quen nhau đã lâu, với lại có vẻ như tôi đây đã từng giúp cô, thái độ thù địch với ân nhân như vậy khổng phải là quá đáng sao?"

"Nếu anh chịu mang khẩu Desert Eagle (chuyển sang lục bạc cho nó quen thuộc nhớ) tới cục cảnh sát, tôi sẽ coi anh là người quen ngay!" Thiết Uyển nghiến răng nói.

"Quên đi, tôi với cô không cùng chung tần sóng. Bất quá nói thật ra, tất cả các bộ phận trên người cô quả là rất có độ đàn hồi đấy." Hướng Nhật cười lấy lệ nói.

"Đồ chết bầm! Anh mà còn dám mở mồm thốt ra câu nữa thì tôi sẽ lấy tội danh "xâm phạm phụ nữ" bắt gô về đồn đấy.

"
Xúc động thế để làm mẹ gì? Cô không muốn biết vì sao tôi lại bảo cô tới đây sao?" Hướng Nhật trực tiếp không thèm quan tâm tới vẻ mặt hung ác của cô cảnh sát, vẫn cứ ung dung không vội không vàng nói.

"
Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi nghe đây." Thiết Uyển cố làm ra vẻ bình tĩnh nói, trong nội tâm lại đang suy nghĩ sâu xa xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nghe khẩu khí của hắn thì dường như là không hề tầm thường.

"
Nếu tôi nói ở đây sắp xuất hiện một tên buôn trắng, tin không?" Hướng Nhật bắt đầu giở ngay quỷ kế ra, tự mình ra tay thì chi bẳng để cho cô cảnh sát ham lập công trước mắt ra mặt thăm dò, tới lúc đó mình chỉ cần ở đằng sau cô ta, tự nhiên có thể tóm được bàn tay đen đằng sau hậu trường.

"
Tin.người đó không phải đang ở trước mặt tôi đó sao?" Thiết Uyển trên mặt đầy vẻ châm biếm.

"
Đừng có mà chỉ gà mắng chó, tôi đây là hoàn toàn nghiêm túc đấy. Không phải cô đi làm nằm vùng cũng để tìm nguồn hàng trắng sao? Vừa lúc mục đích của hai ta là giống nhau." Còn làm sao mà biết được mục đích nằm vùng của cô cảnh sát, thì sớm trong phần tư liệu kia đã có đề cập qua, Hướng Nhật thầm thán phục chủ nhân của phần tư liệu đó. Đến động tác nhỏ ti ti như vậy của cảnh sát cũng có thể phân tích đâu ra đấy, thật sự là nhân tài hiếm có, nói không chừng lúc nào đó phải kêu thằng Hầu Tử đưa đi gặp mặt một phát. Còn vì sao mà không liên can tới Hầu Tử và đàn em của nó, có đánh chết hắn cũng không tin cái bọn tởm lợm mấy tháng đíu thèm tắm đó có năng lực suy nghĩ theo lô gic.

"
Tôi làm sao mà biết được anh có phải là muốn đánh vào nội bộ cảnh sát không?" Thiết Uyển âm thầm cảnh giác, đối phương làm sao lại biết được bí mật nằm vùng của mình.

"
Có thị trưởng đảm bảo, chắc hẳn là không có vấn đề gì chứ?" Hướng Nhật giơ ra một món đồ, để xóa bỏ đi sự băn khoăn của cô ấy.

"
Hừ, đừng có mà mang thị trưởng ra đây ép tôi, tôi không dại gì mà mắc bẫy đâu.bất quá có sự đảm bảo của ông ấy, tôi cũng tạm tin anh một lần, nhưng anh cần phải đem hết nhưng tin tức tình báo có trong tay ra chia sẻ với bên cảnh sát, với lại tôi bắt buộc phải yêu cầu anh giao nộp khẩu lục bạc kia cho cảnh sát chúng tôi." Thiết Uyển vẫn còn nhớ mãi không quên cái hung khí đó.

"
Tình báo thì có thể chia sẻ được, nhưng súng thì chịu thôi, dù sao thì đây cũng mất bao nhiêu công sức mới lấy được." Hướng Nhất tự nhiên không ngu mà giao súng ra.

"
Anh biết không? Loại hung khí đó nằm trong tay anh sẽ gây ra biết bao nhiêu tổn hại cho dân chúng không?" Thiết Uyển ra giọng chính nghĩa nói.

"
Phiền cô hiểu rõ một điểm này, tôi không cầm nó đi phóng hỏa hay gϊếŧ người gì gì đó, làm sao mà gây nguy hiểm tới sự an toàn của dân chúng chứ?" Hướng Nhật khinh không thèm quan tâm mà vuốt mồm, chân đương lão tử thị một kiến quá thế diện đích tiểu bạch? (Tiểu bạch là cái lol gì)

"
Thế tóm lại."

"
Thôi được rồi, tôi biết nên làm thế nào rồi."

"
Anh đồng ý rồi?" Thiết Uyển có chút không dám tin.

"
Tôi thấy tôi nên xem xét lại đối tác thôi, e rằng đám buôn trắng kia cũng rất muốn biết được động thái bên cảnh sát."

"
Anh nói vậy là có ý gì? Muốn chống đối lại quốc gia sao? Tôi cảnh cáo anh, tôi lúc nào cũng có thể tống anh đi bóc lịch đếm gián đấy."

"
Hô hô, vừa lúc mấy ngày nay đây đang cảm thấy bên ngoài quá buồn chán đi, muốn kiếm căn phòng nào đó tĩnh tâm, cô thành toàn cho tôi nhá?" Hướng Nhật không thèm quan tâm nói, tuyên bố chắc nịch như thể lợn chết không thèm sợ nước sôi.

"
Đừng có cho rằng tôi không dám!.Được, súng anh có thể không nộp, nhưng anh không được làm hại tới người vô tội, đồng thời có tình huống mới phát sinh cũng phải nhất định liên hệ với cảnh sát chúng tôi." Thiết Uyển nghiến răng ken két, cuối cùng quyết định nhượng bộ một bước.

"
Sớm nói như thế này thì làm gì có vần đề gì chứ, khỏi phải tốn bao nhiêu là nước bọt.bồi ơi, qua đây tí đê, anh đây muốn gọi món." Hướng Nhật vẫy tay với một phục vụ viên ở xa.

"
Dạ vâng, quý khách, xin hỏi ngài muốn dùng món gì vậy?" Phục vụ viên nhanh chân chạy tới, lễ phép nói.

"
Tùy đi, có gì mang ra đây cũng đước, miễn giải khát được là OK rồi."

"
Sorry, quý khách, ngài có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Ví dụ như ngài cụ thể là thích loại đồ uống nào."

"
Cái này.anh đây không có đặc biệt thích cái gì cả! À, vậy cứ bật hai chai vang năm 86 đi, nghe nói loại đấy khá giải khát đấy." Hướng Nhật phát huy tinh thần mặt dày một mét nói.

Phục vụ viên nghe tới ung thủ, giá mà có thể thấy loại vang năm 86 thì hãy nói, "
Quý khách, mong thứ lỗi cho. Tôi thấy nước uống giải khát có rất nhiều loại, ví dụ như nước lọc này, sinh tố này.hịc, ngài xác định là gọi rượu vang sao? Nếu như ngài kiên trì thì tôi lập tức bật ngay cho ngài." Phục vụ viên cần phải xác định người trước mặt đây có phải là đang trêu hắn hay không.

"
Cứ bật thoải mái tự nhiên đê! Được rồi, ở đây có phần ăn tình nhân không?" Hướng Nhật ánh mắt mập mờ liếc em cảnh sát một cái.

"
Có đấy quý khách, ngài tới quá đúng lúc rồi! Nhà hàng chúng tôi hôm nay vừa mới có món bít tết với cái tên rất hùng hồn 'thiên hạ vô song, duyên định kim sinh, tình bỉ kim kiên, khắc cốt ghi tâm', vừa hợp với vang ngài gọi." Phục vụ nói một tràng, không hề gián đoạn.

"
Thế thì cho hai phần cái gì mà 'thiên hạ vô song' đó, nghe tên kêu thế chắc cũng không phải loại xoàng đâu." Hướng Nhật vuốt cái cằm không có lấy một cọng râu.

"
Vâng, quý khách, mong ngài chờ một chút, sẽ lập tức bê lên ngay." Phục vụ nói một câu rồi chuyển người đi.

Mắt thấy phục vụ viên đi khỏi, Thiết Uyển mặt muốn nổi gân xanh: "
không biết người khác còn phải đi kiếm tiền sao? Vang năm 86 hả? Anh có biết nó quý thế nào không? Anh có biết tôi đây làm lương một tháng còn chẳng đủ trả không? Anh có biết số tiền này có thể trợ giúp cho biết bao trẻ em mù chữ, người không nơi nương tựa không? Anh có biết."

"
Tôi chỉ biết bill lần này không phải tôi trả thế thôi." Câu này của Hướng Nhật làm em cảnh sát tức nghẹn tới không nói nên lời.

Thiết Uyển giận tím mặt không thèm nhìn hắn nữa, chuyển đầu quay đi, đột nhiên 'ồ' một tiếng, ngữ khí trần đây kinh ngạc.

"
Hiện tại nhìn ra chưa?" Hướng Nhất khinh bỉ nói, trên sự thật hắn đã sớm chú ý tới hai tên ngồi cách năm bàn rồi. Một tên là Hôi Hùng của Ngạ Lang Bang, Hướng Nhật đã thấy qua ảnh của hắn, cái thân hình hai mét đó ngồi xuống thôi cũng đủ khϊếp người rồi. Tên còn lại gầy gầy cao cao đeo kính râm, căn cứ theo trình độ nhẵn thín của cằm hằn, tuổi chắc không lớn lắm. Đeo kính râm, rõ là để che mắt người đời.

"
Hôi Hùng và Ba Khắc." Thiết Uyển vẻ mặt nghiêm túc nói tên hai tên đó ra.

"
Ba Khắc? Nó là thằng nào?" Hướng Nhất có chút hứng thú nhìn tên đang đeo kính râm, từ cơ bắp trên tay hắn thôi, chắc cũng là một tên không dễ chọc.

"
Thủ lĩnh thứ ba của tổ chức buôn bán hàng trắng lớn nhất tam giác vàng ' thiên sứ đọa lạc mười tám cánh', không ngờ hắn cũng đã tới Bắc Hải rồi, mà còn cùng với người của Ngạ Lang Bang cấu kết với nhau." Mắt Thiết Uyển sáng lên, lẩm bẩm nói.

"
Nhât vật nguy hiểm như thế, vì sao còn không đi gô cổ hắn vào đi?"

"
Anh cho rằng tôi không muốn đó chắc? Không có bằng chứng thì gô bằng niềm tin à? Với lại.giả như tôi bắt hắn rồi, chưa tới một ngày cục cảnh sát sẽ bị dính rất nhiều loại bom đời mới không tên đấy."

"
Hóa ra là cô còn băn khoăn chuyện này, gϊếŧ hắn là xong chuyện thôi."

"
Trước tiên chưa cần nói tới thực lực hắn rất mạnh, chỉ 20 tên vệ sĩ bên người hắn thôi, anh có thể nhìn ra không? Nói không chừng có người đang ở trong bóng tối chĩa xúng vào đầu chúng ta sẵn sàng xả đạn nữa đó."

"
Nói vậy thì quả là khó đối phó." thật ra thì Hướng Nhật cũng chả thèm coi tên đeo kính râm kia ra cái mẹ gì. Hắn sợ chính là súng, mặc dù hắn hiện tại lực lượng cũng đã hoàn toàn khôi phục, ứng phó với mấy khẩu lục dởm uy lực tầm thường còn được, nhưng gặp phải súng máy như 31 chẳng hạn, trừ phi là sống đến nỗi chán quá rồi, còn không hắn còn lâu mới muốn chống lại.

"
Chú ý tí đi, đừng có nhòm lâu quá, Ba Khắc có thể chạy thoát khỏi sự truy bắt của hình cảnh quốc tế (Interpol) nhiều năm như vậy, khẳng định là có năng lực trinh sát, đừng để hắn phát hiện." Thiết Uyển vuốt tóc bên tai, nhỏ giọng đề tỉnh.

"
Biết rồi! Cô cho rằng tôi cũng có IQ thấp như cô đấy chắc?"

"
Câu này của anh có ý gì đấy? Xỉ nhục tôi à?" Thiết Uyển vừa muốn lớn miệng chửi cha mắng mẹ, đột nhiên nhìn thấy ai đó ở sau lưng lưu manh không xa có chút ấn tượng liền cười khẽ, thần sắc phức tạp nhìn lưu manh.

"
Nhìn gì đấy!"

"
Chẳng gì cả! Chỉ là có người nào đó ngay cả bạn gái cũng không quản được, đáng buồn thay, đáng buồn thay mà!"

"
Bệnh à!" Hướng Nhật rất muốn chỉ ngón giữa lên với cô nàng, nhưng cảm thấy ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân mình, cuối cùng đành nhịn. Bất quá cũng thuận theo ánh mắt của cô ấy chuyển đầu nhìn về sau.

Ở một cài bàn không xa là một nam một nữ, hai người đều rất trẻ, nam thì đẹp trai, tay chân có một loại lực hấp dẫn không tên, nữ thì xinh xắn bốc lửa, chỉ là trên mặt có chút giống như bị bệnh.

Hướng Nhật cảm thấy một cỗ nộ hỏa bốc lên bừng bừng trong tim, cô gái vẻ mặt tái nhợt đó không phải học trò mình thì còn là ai vào đây nữa? Còn tên khốn nạn kia lại vẫn cứ dán mắt vào em í lâu như vậy, chó chết thật, ta muốn thiến hắn qua đi mất thôi!
« Chương TrướcChương Tiếp »