Hướng Nhật lạnh lùng nhìn chăm chú Thái Quyền đạo mỹ nữ, cánh tay truyền đến cảm giác tê dại đã nói cho hắn biết, nếu hắn không nhanh tay, sợ rằng rằng bây giờ hắn đã thực sự trở thành tên thiếu não rồi. Đàn bà ư, nếu ngươi muốn dồn ta vào chỗ chết, vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi. Lưu manh cũng có luật của lưu manh: mỹ nữ nếu muốn chém ta một đao, phải biết mình sẽ bị xxx một phen.
"Muốn đùa à? Ta đây sẽ đùa với ngươi một phen!" Sau khi nói ra những lời này, Hướng Nhật giống như đã trở thành một người khác. Thân thể trở nên thẳng tắp, đôi mắy cũng trở nên lăng lệ dị thường, toàn thân phát tán ra khí tức cường giả như có như không.
Nếu nói vừa rồi Hướng Nhật là một chú dê non hiền lành đã được thuần dưỡng, thì bây giờ hắn chính là một con sói hoang dã nguy hiểm.
Sắc mặt của thanh niên trầm ổn biến đổi rất lớn, loại khí thế khiến cho người ta phải run sợ này, hắn cũng đã từng cảm thụ trên người của một vài người, nhưng bọn họ không ai không phải là nhân vật lớn, chỉ huy thiên quân vạn mã. Tên tiểu tử trước mắt này, thú thật thì ấn tượng đầu tiên mà hắn ta đem lại cho mình chính là một tên côn đồ, nhưng phải giải thích thế nào đây.Xem ra cần phải hỏi lại Sở Sở cẩn thận một phen, xem vị hôn phu của nó rốt cuộc là người thế nào, đến từ đâu.
"Thanh tỷ, cố gắng lên, đánh ngã hắn đi, em cổ vũ cho chị!" Không biết tại sao, thấy tên lưu manh kia không bị đánh ngã lăn quay ra đất, trong lòng Sở Sở lại cảm thấy may mắn.
Thạch Thanh không dám phân tâm ngoái lại nhìn nàng ta, nàng lo sợ tên lưu manh trước mắt sẽ nhân cơ hội để phát động công kích, trong lòng nàng chỉ biết cười khổ: Sở đại tiểu thư của ta ơi, lúc này là lúc nào rồi, em không phát hiện ra chồng của em thực sự rất cường hãn hay sao? Đồng thời một cỗ ý niệm không chịu thua nổi lên, cho dù không bằng ngươi thì sao chứ, Thạch Thanh ta đây từ khi cha sinh mẹ đẻ chưa hề sợ bất kì một ai!
"Tới đi chứ, ta đang chờ nàng đây, không cần phải vội!" Hướng Nhật ngoắc ngoắc ngón tay với thái quyền đạo mỹ nữ đầy mờ ám.
Đầu của Thạch Thanh nóng lên, trực giác cho biết nàng đang bị hắn làm nhục, bèn xông tới phóng ra một cước liêu âm cước (đá vào hạ thân). Hướng Nhật lắc mình tránh được, sau đó hắn nắm được góc áo của cô nàng, sau đó giật một cái, ném nàng ta bay ra xa vài mét.
"Ầm" một tiếng động lớn, Thạch Thanh nằm sấp trên mặt đất. Những người đứng xem trận này cảm thấy da đầu như tê dại đi, tên tiểu tử này thật quá dã man mà, dám đối đãi với một đại mỹ nữ như thế. Bất quá trong lòng cũng thầm cảm thấy thỏa thuê, trước kia bị Thạch nữ đánh cho nằm bẹp trên giường mấy ngày không dạy nổi, hiện tại thấy nàng ta đang bị vùi dập như thế, trong lòng có một loại kɧoáı ©ảʍ vì đã được trả thù.
Đám nữ sinh thật không thể nào chịu nổi, Thanh tỷ là biểu tượng tinh thần tối cao của các nàng, thấy chị ấy bị khi dễ như thế, cơ hồ nhịn không được muốn xông lên hỗ trợ nàng ta đánh bại tên sắc lang hèn hạ kia.
Sự thật thì Hướng Nhật cũng không dùng quá nhiều lực lượng, nàng ta mặc dù bị ngã rất mạnh, nhưng tuyệt đối không bị thương tích gì lớn, có chăng chỉ là da thịt đau đớn một chút.
Kiên cường đứng dậy, Thạch Thanh nhanh chóng khôi phục lại sự tĩnh táo. Luận về tốc độ, nàng không bằng hắn; luận về lực lượng, lại càng không thể so bì; thứ duy nhất có thể đấu với hắn - đương nhiên là kỷ xảo rồi, hy vọng rằng hắn trên phương diện này không biếи ŧɦái giống như hai hạng mục ở trên.
Thạch Thanh lại dùng một cú đá song phi đánh úp Thái Dương huyệt bên trái của tên nam nhân này, ánh mắt của Hướng Nhật chợt lóe lên, lại tới với chiêu này à? Hắn đưa tay trái lên định đỡ, không ngờ đánh hụt vào khoảng không, con mẹ nó chứ, rút lui! Chỉ cảm thấy trước ngực có một trận gió rít, hắn vội vàng lui về phía sau. Còn may hắn phản ứng nhanh, nên không bị đánh trúng.
"Cô bé à, không nghĩ tới em thật sự có hai tay a!" Hướng Nhật bắt đầu ba hoa, nhưng trong lòng hắn không dám xem thường, coi nàng chỉ là một bông hoa được cắm trong lọ nữa.
Thạch Thanh hừ lạnh, nàng không thèm để ý tới hắn, tiếp tục công kích. Hướng Nhật càng nhìn lại càng cảm thấy phi thường khó chịu, cô nàng này đúng là kiêu căng thành tính rồi, cần phải đả kích cô nàng thật mạnh mới được.
"Tốc độ quá chậm! Góc độ cũng không đúng!""Tay phải nâng cao một chút.Ngốc quá! Tấn công cái mũi có tác dụng cóc khô gì chứ (nguyên văn là P dụng: tác dụng con *** gì chứ), con mắt mới là mục tiêu quan trọng.""Lực quá lớn, không có hậu chiêu.Động tác thiếu tính liên kết, nàng như vậy chắc sớm đã bị người ta chém chết!""Ưm, lần này còn tạm được.Nhưng mà khí lực hơi yếu, mặc dù có thể chém tới đối phương, nhưng cũng chẳng mấy có tác dụng.""Ngu ngốc, nàng chỉ biết dùng chân thôi sao? Tay nàng để đi đâu rồi.Đúng vậy, như thế mới khiến đối phương khó lòng phòng bị."Những người đứng xung quanh không ai nói được một câu, thế này mà là chiến đấu sao, rõ ràng là giống một vị sư phụ dang dạy đồ đệ. Đệ nhất cao thủ của Thái Quyền đạo xã, bây giờ lại trở thành đối tượng bị phê bình kịch liệt, thật là bi ai!
Sở Sở dùng ánh mắt khác thường nhìn tên nam nhân kia, cùng học với hắn được một năm, những tưởng nàng đã hoàn toàn hiểu rõ hắn, giờ nhìn lại mới thấy, nàng căn bản là chẳng biết tí gì về hắn. Yếu đuối ư? Cô độc ư? Tất cả đều là giả, hắn mới thực sự là một tên lưu manh đáng chết đóng giả sinh viên thì đúng hơn! Đáng ghét mà, nàng còn tưởng có thể dễ dàng khống chế được hắn, đặc biệt chuẩn bị một số chuyện cho hắn, hóa ra tất cả đều trở nên uổng phí
Cao Phi thủy chung không dám tin tưởng tên tiểu tử này lại có võ công cao đến thế, đến ngay bản thân hắn cũng chỉ miễn cưỡng đánh ngang tay với Thạch nữ thôi, thế mà nàng ta cũng bị hắn làm cho quay mòng mòng, thật may mắn lúc đó hắn không chọn mình làm đối thủ.Trong lòng không nhịn được cảm giác rùng mình.
"Ừm, cô bé à, ngừng lại đi nào, lão tử không muốn đùa với cô nữa đâu." Hướng Nhật dần dần đã mất đi kiên nhẫn, dạy dỗ một cô nàng đã lâu như vậy rồi, mặc dù nàng ta là đại mỹ nữ, nhưng nếu không thể cùng nàng ta vận động trên giường, càng là mỹ nữ lại càng mau cảm thấy phiền phức.
"Không ngừng lại là lão tử hoàn thủ đó.Con bà nó là con gấu chứ! Đấy là ngươi bức lão tử nhé!" Thấy thái quyền đạo mỹ nữ vẫn điên cuồng công kích, Hướng Nhật nắm chặt quyền đầu, hắn khống chế lực lượng thật tốt, rồi nện ngay một quyền lên trên tiểu phúc của nàng.
"Á - " Thạch Thanh kêu lớn một tiếng đầy vẻ đau đớn, sắc mặt trắng bệch ôm chặt lấy bụng rồi ngã lăn ra đất.
"Thanh tỷ!" Đội ngũ những người ủng hộ Thạch Thanh hét lớn một tiếng rồi xông đến đỡ lấy nàng ta, nhìn chằm chằm vào hắn bằng một ánh mắt căm tức bừng bừng.
"Định làm gì! Lão tử đã kêu nàng ta dừng lại, ai bảo nàng ta không chịu nghe lời! Nhìn cái gì vậy, nàng ta bị thương không nặng, lão tử đâu có dùng lực!" Hướng Nhật tuy đã nhận ra địch ý của đám thiếu nữ này, nhưng hắn vẫn giải thích đầy kiêu căng.
"Các chị em! Hãy báo thù cho Thanh tỷ, đánh chết tên sắc ma này!""Phải, đánh chết hắn đi!""Xông lên!"Một người phụ nữ còn dễ đối phó, chứ cả đám phụ nữ thế này.Trong lòng của Hướng Nhật hơi sợ, nặng tay với các nàng ấy cũng không được, mà nhẹ với các nàng thì họ lại không sợ. Không có biện pháp, chỉ có thể ném các nàng ta ra. Những thiếu nữ xung quanh trong phạm vi một mét, tất cả đều bị ném bay ra ngoài.
Những tiếng rêи ɾỉ không ngừng vang lên, sau khi có hơn mười cô bị hắn quăng ra ngoài, số còn lại không dám xông lên nữa. Hướng Nhật cảm thấy đắc ý không thôi, hắn quả nhiên là anh minh thần vũ.
Song dường như hắn đã quên trên sân tập lúc này còn có rất nhiều nam sinh, trong đám nữ nhân bị hắn quăng ra ngoài có rất nhiều đối tượng mà những nam sinh này thầm yêu trộm nhớ, có người còn là người yêu thậm chí là thần tượng của bọn học, hơn nữa cái tên này thật quá là ngông cuồng tự đại mà, thế là rốt cục đã xông lên công kích tên xấu xa Hướng Nhật.
Lấy khẩu hiệu '' Vì dân trừ bạo '', đông đảo các thành viên nam không để ý đến mệnh lệnh của xã trưởng, xông lên định quần công hắn. Máu nóng của Hướng Nhật cũng bắt đầu sôi trào, đẫ lâu không thấy cục diện oanh liệt thế này. Hắn nhớ kỹ lần cuối cùng là ba năm về trước, hắn đơn đao độc mã (cái này ăn theo câu '' đơn thương độc mã'') đuổi đánh mấy trăm tên côn đồ khắp cả 17 con phố. Bây giờ so với lúc đó còn kém xa lắm, phì, lão tử sợ cái *!
Hướng Nhật không lùi mà tiến, hắn nhảy vào trong đám người, thiết quyền triển khai, một trận đánh loạn xì ngầu nổ ra, nhất thời những tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết vang lên, rồi những tiếng người ngã rạp ra đất.
"Thanh tỷ, tỷ có sao không?" Thạch Thanh vốn đang kinh ngạc nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, Sở Sở ở sau lưng bèn lên tiếng.
"Không có việc gì!" Ánh mắt của nàng theo dõi chăm chú thân ảnh đang đại sát tứ phương.
Nhìn một hồi, Thạch Thanh đột nhiên quay đầu.
" Sở Sở, nếu chị cầu xin hắn nhận chị làm đồ đệ, em nói hắn có đồng ý không?""Cái gì!" Sở Sở há hốc mồm:
"Chị điên rồi, hắn vừa rồi đã khi dễ chị thế nào chứ!""Cũng bởi vì thực lực của hắn mạnh hơn ta, cho nên ta nhất định phải làm đồ đệ của hắn!" Thạch Thanh lộ ta thần sắc kiên định.
"Thanh tỷ đúng là hết thuốc chữa rồi!" Trong lòng của Sở Sở ai thán.
Hướng Nhật cảm thấy rất thoải mái, cái đám con cháu của ba ba này, mới có trùng sát một lần đã bỏ chạy tứ tán rồi, thật vô dụng! Nếu đám tiểu đệ của lão tử dám lâm lùi bước lúc lâm trận, ta đã sớm dùng đao chém chúng rồi.
Đám người của nhu đạo xã đoàn khổ không thể nói nên lời, những người muốn chạy trốn đã tuyệt vọng khi trông thấy có tên dám mở miệng xin tha đã bị hắn đánh cho ngất xỉu, nhất thời căn bản không thể nói ra lời, chỉ đành tiếp nhận vận mệnh bị truy sát.
Sau đó khi chú ý thấy tên ma vương khủng bố đó đứng chỗ nào, cả đám giả đò chết giấc ngã vật ra đất. Hướng Nhật không nói gì, bọn người này nếu ra ngoài chém nhau, thấy đối phương thế lực cường đại hơn đảm bảo cả tập thể sẽ làm phản! Đạp bọn chúng cũng chỉ là bẩn chân của hắn.
"Hướng Quỳ - " Sở Sở ở đằng xa hét lớn.
"Gì vậy!" Hướng Nhật bèn đi tới, hắn nhất định phải đưa Sở mỹ nhân lên giường, cho nên trước mắt phải khách khí với nàng ta một chút.
Sở Sở chép chép miệng không thèm quan tâm đến hắn, nhưng ngược lại Thạch Thanh ở cạnh đó lại lên tiếng bắt chuyện với hắn:
"Anh vẫn tốt chứ! Đa tạ đã hạ thủ lưu tình (nương tay)!""Không cần khách khí!" Hướng Nhật thuận miệng đáp một câu.
"Xin hỏi, anh có thể nhận em làm đồ đệ hay không?" Thạch Thanh hơi khom người, góc độ giữa thóai bộ và bộ ngực vừa lúc là 120 độ.
"Đồ đệ?" Ánh mắt của Hướng Nhật nhìn thẳng xuống, đứng từ góc độ này mà nhìn xuống, vừa lúc hắn lại có thể trông thấy cảnh tượng vô hạn bên trong chiếc nịt ngực của mỹ nữ thái quyền đạo, oa, lớn quá! Bên trên lại còn được điểm xuyết vài giọt mồ hôi, tựa như - sau khi trải qua quá trình vận động.mới để lại.thân thể hắn lập tức có phản ứng.
"Nàng thật sự muốn làm đồ đệ của ta?" Hướng Nhật nuốt nước miếng ừng ực.
"Đúng vậy!""Vậy nàng nhất định phải nghe lời ta nói." Trong lòng Hướng Nhật đã phát sinh vài chủ ý xấu xa.
"Anh là sư phụ của em, em đương nhiên là nghe lời anh rồi!" Thạch Thanh cũng không hiểu tiêu chuẩn vâng lời mà hắn đang đề cập đến là, nàng chỉ nghĩ đến chắc là giúp cho vị '' sư phụ'' này làm vài chuyện nhỏ nhặt. Sự thật thì nếu nói đây chỉ là chuyện '' nhỏ nhặt '' cũng không sai, nhưng từ
" nhỏ nhặt" này thực sự là từ
"nhỏ nhặt" có chút bỉ ổi xấu xa a.
"Trời ạ, chị thực sự đã đáp ứng hắn rồi sao! Phải biết rằng tên này rất là lưu manh, vạn nhất hắn kêu chị đi theo hắn." Sở Sở ở bên cạnh xen vào.
"Đồ lắm chuyện! Sao không lượn đi cho nước nó trong!" Hướng Nhật chuyển hướng sang mỹ nữ thái quyền đạo.
" Ta đồng ý, bắt đầu từ nay nàng là đại để tử đời đầu tiên của ta.""Dạ, sư phụ!" Thạch Thanh thở dài một hơi, nàng còn tưởng hắn sẽ không đáp ứng cơ chứ.
"Hừm, tốt rồi! Để khảo nghiệm nghị lực của nàng hôm nay, đêm nay, ách, nàng theo ta đến một chỗ nào đó nghỉ qua đêm!"