Lợi dụng phép thuật mà Râu Đen, kẻ đầu sỏ trực tiếp gây ra cuộc chiến trên biển Đông đã đến rất nhanh mà chuồn đi cũng rất nhanh, nhóm người của phó chủ tịch DVTG Kang quyết không bỏ qua và đã vào thế giới lãng quên quyết lấy đầu của hải tặc Râu Đen tới cùng.
Cuộc chiến tuy rằng diễn ra rất nhanh nhưng cũng để lại thiệt hại không hề nhỏ cho các nước châu Á. Phần lớn thiệt hại là tiền bỏ ra cho Liên hợp Quốc để chi trả chi phí thuê quân đội của DVTG. Như vậy thành ra là càng có chiến tranh thì DVTG lại càng thêm giàu mạnh.
Vì tránh làm người dân lo sợ, mọi thông tin về cuộc chiến đã bị DVTG chi phối, tất cả đều bị bịt miệng, đảm bảo không có bất cứ tin tức nào lộ ra bên ngoài.
Hướng Nhật từ sáng sớm đã bận bịu tay trong tay với minh tinh Lạc Phi Tử, và vào lúc này hai người họ đang ở trong căn phòng của khách sạn nơi Lạc Phi Tử đang ở.
Để Hướng Nhật vào tận trong phòng ở của mình cũng không phải là chủ ý của Lạc Phi Tử mà là lời đề nghị của Hướng Nhật, hắn viện một cái lý do không thể nào nghi ngờ được đó là xem xét xem căn phòng có bị gắn các thiết bị theo dõi không. Nhưng thực chất là hắn muốn abcxy với người đẹp một lần, nếu không công sức làm nô ɭệ từ sáng tới tận trưa của một siêu cấp cao thủ như hắn mà không được gì thì sẽ thật quá bất công.
Căn phòng khách sạn rất lớn, không khác gì một căn hộ chung cư, Hướng Nhật lúc mới bước vào cũng không có ý định muốn đi xem ngay, hắn ngồi bệt xuống ghế, gác chân lên bàn, lười biếng tựa đầu vào thành ghế.
Nhìn cảnh tượng thiếu mỹ quan, cái tư thế không có tý lịch sự nào làm Lạc Phi Tử cũng phải lắc đầu:
- Ơ kìa, anh không bỏ cái chân xuống được à?
Hướng Nhật làm mặt tỉnh bơ, hỏi lại:
- Tại sao phải bỏ? Như vậy rất thoải mái. Em cũng nên thư giãn một chút đi.
Lạc Phi Tử một mực lắc đầu:
- Người ta là con gái đâu có như anh được. Hừ! Mà chắc anh cũng mệt rồi nhỉ? Thôi để em đi pha trà cho anh nhé.
Lạc Phi Tử vừa quay mặt đi thì bất ngờ bị một bàn tay nắm lấy và bị một lực lớn kéo lại khiến nàng vô lực ngồi xuống nghế sofa. Nàng còn chưa kịp phản ứng gì thì bờ vai đã bị cả cánh tay Hướng Nhật chiếm lấy. Hướng Nhật nhanh miệng nói:
- Ngồi nghỉ chút đi, để anh đi pha cho.
Nói rồi hắn nhanh chóng đứng dậy, hành động quan tâm quá bất ngờ và quá ngạc nhiên của hắn làm Lạc Phi Tử không tránh được rung động, mỉm cười nói:
- Có biết trà để ở đâu không mà anh đi vội vậy?
Hướng Nhật bèn quay đầu lại cười ngượng:
- Ừ nhỉ, trà em để ở đâu?
Lạc Phi Tử ậm ừ đảo mắt một vòng, suy nghĩ vài giây mới nói:
- Em nói cho vui thôi, em làm gì biết pha trà, nếu muốn uống phải gọi nhân viên phục vụ. Anh đi gọi đi, em đi tắm đây.
Lạc Phi Tử nói xong liền cười tủm tỉm rồi phi như bay vào nhà tắm. Hướng Nhật cũng không có cần đi đâu, quay trở lại ghế rồi gọi điện cho nhân viên mang đồ uống vào trong phòng.
Trong lúc chờ Lạc Phi Tử đi tắm, Hướng Nhật cũng tranh thủ lượn lẽo khắp căn phòng, thứ làm hắn chú ý nhất chính là tủ đồ rất lớn bên cạnh đầu giường, trong đầu hắn lập tức liên tưởng tới những bộ đồ hai mảnh đầy màu sắc rực rỡ. Không chịu được hắn liền mở ra. Cảnh tượng ập vào mắt hắn khiến hắn nhanh chóng thất vọng, trong tủ chỉ toàn thấy quần và áo, váy, đầm, chả có lấy một cái qυầи ɭóŧ hay áσ ɭóŧ nào. Hắn bèn đau khổ đóng tủ lại, nhưng khi cánh của sắp khép lại thì một hình ảnh lọt vào mắt hắn khiến hắn dừng ngay việc đóng cửa tủ lại. Bên dưới tủ là một chiếc hộp màu hồng xinh xinh, thầm nghĩ hẳn đây chính là hộp đựng đồ lót, thứ mà hắn muốn thấy. Hắn nhanh chóng cúi người xuống mở chiếc hộp ra, chao ôi... quả nhiên đây chính là thiên đường mà! Đôi mắt hắn sáng rực lên như đèn pha ô tô, bên trong chiếc hộp là đầy đủ các loại qυầи ɭóŧ, áσ ɭóŧ nữ, tất cả đều được sắp xếp rất ngăn nắp, nửa bên trái là rất nhiều ô vuông nhỏ dùng để đựng qυầи ɭóŧ, nửa bên phải là nơi để áσ ɭóŧ. Rất nhiều áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ bên trong hộp, với đủ các loại màu sắc, xanh, đỏ, tím, vàng, sọc xanh sọc trắng, kẻ caro, họa tiết đơn giản hay hoa văn rực rỡ đều có hết. Thử tưởng tượng những bộ đồ này mà mặc lên thân hình đầy mê hoặc của Lạc Phi Tử thì... chỉ nghĩ đến thôi mà đầu óc Hướng Nhật đã nóng bừng như có lửa đốt, hắn bèn phải đóng chiếc hộp lại trước khi xịt máu mũi.
Tiếc nuối nhưng hắn bèn quay trở lại ghế ngồi, được một lúc thì Lạc Phi Tử bước ra. Hướng Nhật khi nhìn thấy nàng liền không kiềm nổi cảm xúc, mắt biến ngay thành chữ O còn mồm thì biến thành chữ A.
Nguyên nhân là bởi vì Lạc Phi Tử diện hẳn một bộ đồ cổ trang màu đỏ, thứ màu vốn rất gợϊ ȶìиᏂ mà còn kết hợp với thân hình sεメy của nàng thì thật sự là đến mười Hướng Nhật cũng phải ngã ngục.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Lạc Phi Tử cười hì hì nhẹ nhàng bước tới, hỏi nhỏ:
- Sao, thấy em có đẹp không?
Hướng Nhật gật đầu lia lịa:
- Đẹp, đẹp lắm, rất đẹp! Từ nay về sau có lẽ anh sẽ gọi em là Thần tiên tỷ tỷ.
Lạc Phi Tử bĩu môi:
- Thật không đó? Nói nghe mắc ói nhưng mà cũng vui. Hi hi...
Nàng xoay người vài lần, hết xoay sang trái rồi lại xoay sang phải, bộ đồ tơ lụa mềm mại bay bay tạo cảm giác huyền ảo và dáng người đẹp đến phi thường, miệng cười rất tươi, lại nhìn hắn và nói:
- Để cảm ơn anh, em sẽ múa cho anh xem một điệu múa. Nói trước đừng xịt máu mũi nhé.
Hướng Nhật cười hắc hắc:
- Anh đâu có yếu đuối đến vậy, mà lỡ như có xịt máu mũi thật thì em phải chịu trách nhiệm đấy.
Nàng đáng yêu lườm hắn một cái rồi làm ngơ và mở một bài nhạc. Khi những giai điệu đầu tiên được cất lên không khó để Hướng Nhật nhận ra đây là bản nhạc Tình nhi nữ, một bản nhạc vô cùng nổi tiếng trong phim Tây du ký.
- Anh có thấy quen thuộc không?
Hướng Nhật gật đầu:
- Đây là bài Tình nhi nữ, ai chả biết.
Lạc Phi Tử cười tươi như hoa đáp:
- Nhạc này nghe nhẹ nhàng và phiêu du lắm, em sẽ tặng anh một điệu múa cổ trang có tên gọi là Điệu múa Hằng Nga.
Thân hình nhỏ xinh trong bộ đồ lộng lẫy, và vẻ đẹp thuần khiết kết hợp với điệu múa tiên và nhạc tiên. Chính vì vậy mà ngay lúc này nụ cười của nàng lại trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, từng bước di chuyển, từng nhịp chuyển động của đôi tay, và ngay cả một ánh mắt khẽ động cũng có sức mê hoặc còn hơn cả vàng bạc, kim cương. Hướng Nhật phải trầm trồ thán phục, kho báu quốc dân là ở đây chứ đâu! Mỹ nữ 4000 năm là ở đây chứ đâu!