Chương 9: Hi Tuyền tiên tử, độ hảo cảm tăng trưởng

Trưởng Lão đường.

Hàn Tuyệt gặp được đại trưởng lão.

Đại trưởng lão trông mập mạp, rất giống phật Di Lặc, trên mặt luôn mang theo nụ cười, mắt híp lại thành hai khe hở.

Hắn ta quan sát Hàn Tuyệt, hài lòng nói: "Khí chất rất không tồi, không hề kém cạnh đệ tử nội môn, thậm chí còn sắp đuổi kịp đệ tử tinh anh."

Đạo bào của Ngọc Thanh tông là nền trắng chỉ xanh, sau khi Hàn Tuyệt mặc vào, mị lực lộ rõ, hoàn toàn không giống người xuất thân nô bộc.

Trên đường tới đã có rất nhiều nữ tu nhìn lén hắn.

"Đệ tử không thể sánh với đệ tử tinh anh." Hàn Tuyệt khiêm tốn nói.

Đại trưởng lão cười cười, nói: "Đi thôi, tới nội môn với ta. Muốn gia nhập nội môn ngươi phải bái sư trước. Nội môn có mười tám phong, mười tám vị trường lão truyền giáo. Nếu có người vừa ý ngươi, ngươi có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn. Nếu không có, ngươi chỉ có thể tham gia thi đấu tông môn, tranh thủ sớm ngày Trúc Cơ."

"Đệ tử đã hiểu rõ."

Sau đó hai người rời khỏi Trưởng Lão đường.

Lão giả trước quầy tắc tắc xưng kỳ nói: "Hỏa linh lực của người này đã tăng cường không ít, xem ra nửa năm vừa rồi hắn vẫn luôn khổ tu."

Dương La cười nói: "Đúng vậy, hắn còn chưa từng rời khỏi phòng. Tư chất tốt lại còn chăm chỉ khổ tu, nói không chừng sau này hắn sẽ trở thành đệ tử tinh anh."

Lão giả lắc đầu bật cười, cũng không nói thêm nữa.

Hắn ta ở chỗ này hơn trăm năm, thiên tài có tư chất tốt hơn Hàn Tuyệt hắn ta cũng đã từng thấy, trong lòng chỉ có chút cảm khái, cũng không nghĩ nhiều.

...

Một đường không nói chuyện.

Dưới sự dẫn dắt của đại trưởng lão, Hàn Tuyệt đi tới trước một trận pháp truyền tống nằm trong một góc của sơn cốc, nơi này có vài tên đệ tử đang canh gác.

Trận pháp truyền tống rất giống tế đàn, thạch đài hình tròn, phía trên khắc đầy đường vân cổ quái. Bốn chung quanh có các trụ đá thẳng đứng, phía trên có rất nhiều động lõm bất quy tắc, là nơi để đựng linh thạch.

Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyệt sử dụng trận pháp truyền tống, rất căng thẳng nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sợ mất mặt.

Đệ tử ngoại môn bắt đầu bày linh thạch vào.

"Ngươi muốn gia nhập môi trường tu hành như thế nào? Ở mỗi phong, tính của chấp giáo trường lão mỗi khác, phong khí cũng bất đồng. Có người tranh cường háo thắng, có người khiêm tốn khổ tu, có người quanh năm ra ngoài làm nhiệm vụ." Đại trưởng lão bỗng mở miệng hỏi.

Hàn Tuyệt trả lời: "Khiêm tốn khổ tu, ta không thích náo nhiệt, cũng không thích rêu rao."

Đại trưởng lão lộ ra nụ cười cổ quái, nói: "Vậy ta đưa ngươi đến Ngọc U phong trước."

Lúc này, trận pháp truyền tống được khởi động, cường quang bắn ra, chói tới Hàn Tuyệt phải nhắm mắt.

Hàn Tuyệt cảm thụ được cảm giác không trọng lượng mãnh liệt, đổi lại phàm nhân, tuyệt đối sẽ buồn nôn.

Đại khái chừng ba giây trôi qua.

Hàn Tuyệt mở mắt, đập vào mắt hắn là từng ngọn núi cao vυ"t trong mây. Phía trước biển mây tràn ngập, hắn phảng phất như đang đứng trong đám mây.

Dưới chân hắn là trận pháp truyền tống, phía trước là một thềm đá nối liền thành trì.

Tòa thành trì này ở trên một ngọn núi thấp, so sánh với mười tám ngọn núi khổng lồ chung quanh thì nó là núi thấp. Nhưng Hàn Tuyệt đứng từ trận pháp truyền tống nhìn xuống dưới, lại thấy nó như vách đá vạn trượng, vì mây mù cuồn cuộn nên hắn trông không thấy tận cùng.

Thành trì trên núi thấp này rất lớn, từ trong không trung vẫn có thể thấy không ít tu sĩ đang ngự kiếm phi hành, thậm chí có thể thấy đủ loại ác điểu.

"Đó chính là nội môn Ngọc Thanh tông, dù là làm nhiệm vụ hay lĩnh bổng lộc đều ở chỗ này, bên trong cũng có thể giao dịch."

Đại trưởng lão mở miệng giới thiệu, giọng điệu tràn ngập kiêu ngạo.

Hàn Tuyệt cũng bị kinh diễm. Hắn vốn tưởng rằng Ngọc Thanh tông là loại môn phái nhỏ trong các bộ phim tiên hiệp cổ trang, không nghĩ tới nó lại lớn như vậy.

Hắn còn cho rằng mình đã tới Tiên giới.

Đúng là hắn đã đánh giá thấp thực lực của Ngọc Thanh tông.

Dù sao thì trong hai mươi năm trước đó, hắn vẫn luôn ở lại trong Dược Thảo viên, phạm vi hoạt động không quá hai dặm, nói là cá trong chậu chim trong l*иg cũng không quá đáng.

Đại trưởng lão phất tay, Hàn Tuyệt chỉ cảm thấy bản thân mình bị thứ gì đó nhấc lên, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, vậy mà dưới chân lại xuất hiện một hồ lô cực lớn.

"Đứng vững vàng, nếu té xuống, cho dù ngươi có tu vi Luyện Khí cảnh tầng chín cũng phải té chết."

Đại trưởng lão cười to nói, cười đến vô cùng hào sảng.

Hàn Tuyệt vội vàng dùng linh lực bám lên lòng bàn chân, kề sát mặt hồ lô.

Hồ lô cực đại dẫn theo bọn hắn bay về phía một ngọn núi khổng lồ lệch hướng nhất.

Những ngọn núi khổng lồ khác đều có bóng dáng đệ tử bay từ trên xuống, duy chỉ có ngọn núi này có vẻ rất tịch liêu.

"Chấp giáo trưởng lão Ngọc U phong là Hi Tuyền tiên tử, tu vi cao thâm mạt trắc. Nàng thích bế quan tu luyện, thích thanh tĩnh, cho nên Ngọc U phong cũng không náo nhiệt. Lại thêm nàng không cho phép đệ tử thuộc hạ nảy sinh tình cảm, kết thành đạo lữ, cho nên nàng có rất ít đệ tử. Những đệ tử ở lại Ngọc U phong trên cơ bản đều là khổ tu sĩ." Đại trưởng lão cười nói.

Hàn Tuyệt nhướng mày, nói: "Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá!"

Hắn chỉ sợ có nữ tu sĩ dây dưa!

Dù sao thì hắn cũng tuyệt thế vô song, mị lực tràn đầy.

Đại trưởng lão lắc đầu bật cười.

【 Ngoại môn đại trưởng lão Ngọc Thanh tông có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhất tinh 】

Trước mắt Hàn Tuyệt hiện ra một hàng chữ.

Khiến hắn cảm thấy khó hiểu.

Rất nhanh bọn hắn đã đi tới một khu cung điện trong Ngọc U phong, trực tiếp bay tới chủ điện.

Đại trưởng lão đứng trước đại môn, miệng há ra hơi động một chút, đoán chừng là đang dùng Truyền Âm Thuật.

Oanh một tiếng!

Đại môn mở ra.

Đại trưởng lão dẫn Hàn Tuyệt đi vào.

Đại điện u ám, theo bọn hắn đi vào, đèn dầu hai bên dần sáng lên.

Ánh mắt Hàn Tuyệt rơi trên hai bóng người đang tĩnh tọa phía trước.

Hai vị nữ tu.

Một vị nữ tu trong đó mặc lam bào, tư thái ung dung, dung nhan có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, đoán chừng đây chính là Hi Tuyền tiên tử.

Nữ tu sau lưng nàng hẳn là đệ tử của nàng, dù là khí chất hay dung mạo đều kém nàng không ít, nhưng vẫn có thể tính là mỹ nhân.