Ngoài động phủ trống không, không có người cũng không có yêu thú, dã thú, phi cầm gì.
Dưới trăng rằm, vậy mà Ngọc U phong lại có vẻ âm trầm vô cùng.
"Chuyện gì xảy ra?"
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Cây cối phía ngoài cũng không lay động, nói rõ không có gió, nhưng vì sao hắn lại có thể nghe được tiếng gió?
Chẳng lẽ là trúng tà?
Hàn Tuyệt cảm thấy lưng phát lạnh.
Trọng sinh mấy chục năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy.
Có yêu, có tu sĩ, như vậy có quỷ cũng bình thường!
Hàn Tuyệt căng thẳng, nín thở ngưng thần.
Nếu bên ngoài là quỷ quái thật, nhưng ngay cả Hi Tuyền tiên tử cũng không phát hiện được, vậy quỷ quái này phải cường đại tới mức nào?
"Yêu ma quỷ quái mau rời đi... Yêu ma quỷ quái mau rời đi..."
Hắn thầm niệm trong lòng.
Đúng lúc này.
Hắn bỗng nhìn thấy từ khe cửa đá động phủ xuất hiện từng luồng hắc khí, chậm rãi bay về phía bên trong.
ĐM!
Thật đúng là quỷ quái!
Hàn Tuyệt không nói hai lời, đưa tay bắn ra một Cửu Long Trừ Ma Ấn.
Một đạo kim sắc ngọc tỷ lấy bắn ngang tới. Bên trên kim sắc ngọc tỷ này khảm nạm cửu long, khí phách thần uy trực tiếp đánh hắc khí xơ xác, tiêu thất trong hư không.
Hàn Tuyệt nhíu mày.
Hắn cảm nhận được một luồng lực đẩy cường đại.
Theo đạo lý, Cửu Long Trừ Ma Ấn sẽ tiếp tục đυ.ng về phía trước, đánh ngã cửa đá mới đúng.
Hắn định thần nhìn lại, luồng hắc khí đã bị đánh tan kia lại đang ngưng tụ lại.
Hàn Tuyệt bước nhanh lên, lại thi triển Cửu Long Trừ Ma Ấn.
Oanh!
Không đủ, trở lại!
Oanh!
Oanh!
Hàn Tuyệt đứng trước hắc khí, một chưởng nối tiếp một chưởng liên tục bắn ra, trực tiếp đánh ra một cái hố to trên mặt đất, thành động bên cạnh cũng theo đó nứt ra.
Đây là do hắn khống chế tinh chuẩn, nếu không chỉ một chưởng đã có thể đánh sụp cả động phủ.
"Chờ đã! Dừng tay! Dừng lại! Dừng lại!"
Một tiếng kêu rên vang lên.
Hàn Tuyệt không khỏi ngừng tay, nhíu mày nhìn vào hắc khí.
"Lão phu là thái thượng trưởng lão Ngọc Thanh tông, một tên hậu bối như ngươi lại dám không tôn trọng lão tiền bối như thế!"
Hắc khí tức tới hổn hển quát lên, Hàn Tuyệt nghe mà sửng sốt.
Thái thượng trưởng lão?
Chỉ thấy hắc khí nhanh chóng ngưng tụ thành hình người, rất thấp, chỉ cao nửa mét.
Người này gầy trơ cả xương, mặc bạch bào rộng lớn, đầu tóc bạc trắng, đang tức giận ngẩng đầu nhìn Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt bất đắc dĩ nói: "Tiền bối, đêm hôm khuya khoắt ngươi lẻn vào động phủ của ta là muốn làm chi?"
Thái thượng trưởng lão tức giận nói: "Lão phu chỉ đang tu luyện thần thông, nguyên thần xuất khiếu, nghe thấy trong động phủ này có tiếng vang, không nhịn được hiếu kỳ mới vào nhìn một cái."
Mắng thì mắng, nhưng trong lòng hắn ta rất khϊếp sợ.
Ban nãy người này đã thi triển pháp thuật gì?
Vậy mà thiếu chút nữa đã tru sát hắn!
Cảm giác linh lực của hắn đã không kém gì Kim Đan cảnh tầng năm!
Nội môn Ngọc Thanh tông đã ưu tú như vậy sao?
"Việc này ta phải nói cho sư phụ ta biết, tiền bối làm như vậy rất dễ hù chết đệ tử."
Hàn Tuyệt lắc đầu nói, hắn thực sự rất cạn lời.
Đêm hôm khuya khoắt tu luyện thần thông, giả thần giả quỷ!
Ban nãy hắn nên trực tiếp tiêu diệt nguyên thần của vị thái thượng trưởng lão này.
"Đừng đừng đừng! Lão phu không phải chỉ là nhất thời nổi lòng chơi đùa thôi sao, lão phu xin lỗi ngươi!" Thái thượng trưởng lão vội vàng nói.
Hàn Tuyệt vui vẻ hỏi: "Ngươi biết sư phụ ta?"
"Khụ khụ, thật ra sư phụ ngươi là đồ nhi của ta, kể cả chưởng giáo hiện nay cũng vậy."
Thái thượng trưởng lão ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ hừng hực khí thế.
Thế nhưng Hàn Tuyệt lại mặt không đổi sắc, cũng không động dung.
Nụ cười của thái thượng trưởng lão lập tức sụp xuống.
Chẳng lẽ hậu bối này không tin?
Hàn Tuyệt mở miệng nói: "Vậy chuyện tối nay ta sẽ coi như chưa từng phát sinh, ngươi đi đi."
"Thật?"
"Ừm."
Thái thượng trưởng lão lập tức xoay người rời đi.
Mới vừa đi vài bước, hắn ta bỗng quay đầu hỏi: "Tiểu tử, lão phu thấy ngươi cốt cách kinh ngạc, có muốn kế thừa y bát của lão phu không?"
Hàn Tuyệt nhướng mày hỏi: "Y bát gì?"
"Lão phu sẽ truyền thụ công pháp cái thế Thiên Cương Kim Thân cho ngươi, muốn luyện không? Toàn bộ Ngọc Thanh tông chỉ có chưởng giáo và lão phu biết!"
Thiên Cương Kim Thân?
Nghe thật trâu bò!
Hai mắt Hàn Tuyệt sáng ngời.
Nhưng nghĩ lại, có điểm gì đó không đúng. Lần đầu hai người gặp mặt cũng không quá thoải mái, vì sao lão đầu này lại truyền công pháp cho hắn?
Nhất định có bẫy!
Muốn lừa bịp ta?
Hàn Tuyệt lắc đầu nói: "Quên đi, đa tạ ý tốt của tiền bối."
Nụ cười của thái thượng trưởng lão lại cứng lại. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Sau nửa canh giờ.
Hàn Tuyệt rời khỏi động phủ, bay về phía Ngọc U điện.
Hắn đi tới trước đại môn, quỳ xuống.
Đại môn ầm ầm mở ra.
Hàn Tuyệt nhanh chóng đi vào.
"Vì sao đêm khuya đến thăm?" Hi Tuyền tiên tử mở miệng hỏi, nàng cũng không mở mắt.
Hàn Tuyệt quỳ gối trước mặt nàng, kể lại đúng sự thật những chuyện mới vừa phát sinh.
Hi Tuyền tiên tử mở mắt, mày nhíu chặt.
Trong nội tâm nàng không vui.
Lão đầu chết tiệt này lại không an phận!
"Ngươi thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết hắn?" Hi Tuyền tiên tử tò mò hỏi.
Hàn Tuyệt vò đầu nói: "Tiền bối đang tu luyện thần thông, ta cũng chỉ có thể ngăn cản mà thôi. Nhưng những chuyện này đều không quan trọng. Sư phụ, liệu hắn ta có còn trở lại quấy rầy đồ nhi không? Đồ nhi không muốn đêm đêm phải lo lắng hãi hùng."
"Yên tâm đi, ngày mai vi sư lập tức đi tìm hắn, nếu như hắn còn dám đến nữa, vi sư tự mình ra tay."
"Đa tạ sư phụ."
"Ừm."
Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, như vậy hắn cũng có thể triệt để thả lỏng.
Trước khi đi, hắn tò mò hỏi: "Sư phụ, Thiên Cương Kim Thân rất lợi hại sao? Vị tiền bối kia muốn truyền thụ công pháp này cho ta."
"Lợi hại, có thể nói là công pháp mạnh nhất Ngọc Thanh tông, còn cường đại hơn cả Ngọc Thanh Quyết. Chẳng qua trước khi luyện cần phải chém nhân căn."
"Nhân cân nào?"
"Gốc rễ của nam nhi."
"..."
Hàn Tuyệt muốn chửi ầm lên.
Quả nhiên!
Lão già kia không có ý tốt!
Chờ đã!
Nói như vậy...
Thái thượng trưởng lão và chưởng giáo đã...
Hàn Tuyệt phát hiện một tin bát quái kinh thiên, chỉ cảm thấy tam quan vỡ nát.
"Việc này không được truyền ra ngoài." Hi Tuyền tiên tử nghiêm túc nói.
"Đồ nhi hiểu."
Hàn Tuyệt nói xong lại hành lễ, sau đó đứng dậy rời đi.
...