Chương 2: Sáu đạo linh thể, đỉnh cấp linh căn (1)

Hàn Tuyệt cố gắng bình tĩnh lại.

Không có linh căn tư chất, tạm thời hắn vẫn không thể ấn vào bắt đầu du hí nhân sinh.

Còn phải lắc linh căn tiếp mới được.

"Rốt cục cũng khổ tận cam lai, có bốn Tiên Thiên Khí Vận cực phẩm này, cho dù bốn mươi tuổi ta mới bắt đầu tu luyện cũng vẫn còn kịp. Ta có thể an tâm dao lắc linh căn tư chất."

Hàn Tuyệt nghĩ tới đây, tâm tình vui thích.

Hắn đã lắc mười một năm, dù có lắc thêm mười một năm nữa thì thế nào?

Hàn Tuyệt thở dài một hơi, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng, bắt đầu ngày làm việc hôm nay.

Căn phòng hắn ở có sáu người, mỗi người một giường lớn, những người khác đã rời giường từ sáng sớm.

Mỗi người phụ trách một khu vực riêng, không dám có sơ suất.

Hàn Tuyệt tuổi còn nhỏ, chỉ cần làm một vài công việc đơn giản, Thiết lão cũng không dám để hắn chịu trách nhiệm một khu vực.

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ hơn mọi ngày.

Có lẽ nó có liên quan tới tâm tình.

Những nô bộc khác không thể nhận ra biến hóa của Hàn Tuyệt, còn chưa bắt đầu du hí nhân sinh, đương nhiên gia thành của bốn Tiên Thiên Khí Vận cũng còn chưa xuất hiện.

Chính ngọ.

Có hai tu sĩ đến.

Ngọc Thanh tông rất lớn, chung quanh Dược Thảo viên toàn là dãy núi, các tu sĩ không được phép tới nơi đây. Đại đa số thời gian chỉ có chấp sự ngoại môn đến đây yêu cầu đan dược. Hai tu sĩ trước mặt khí chất rất tốt, một nam một nữ, thật giống như thần tiên quyến lữ, hấp dẫn ánh mắt của toàn bộ nô bộc.

Hàn Tuyệt cũng quay đầu nhìn về phía cổng lớn của Dược Thảo viên.

"Thật tươm tất xinh đẹp."

Hàn Tuyệt thở dài.

Đám nô bộc bọn họ y phục rách tung toé, mà hai vị tu sĩ kia lại mặc áo bào sạch sẽ hoa lệ, hệt như NPC đi ra từ thế giới võng du.

Hàn Tuyệt chỉ tùy tiện cảm khái một chút, hắn cũng không ước ao chút nào.

Hắn đã lắc ra được bốn Tiên Thiên Khí Vận, thành tựu sau này tuyệt không phải đệ tử ngoại môn Ngọc Thanh tông có thể so sánh.

"Kể từ hôm nay, hai người chúng ta chịu trách nhiệm bảo vệ Dược Thảo viên của Thiết lão. Các ngươi không cần để ý tới chúng ta, cũng không thể quấy rầy chúng ta tu luyện." Nam tu sĩ mặt không biểu cảm nói với Vương lão đầu.

"Thiết lão đã gặp không may?" Vương lão đầu thận trọng hỏi.

Tuy Thiết lão nóng lạnh bất thường, nhưng Vương lão đầu làm bạn với hắn ta mấy chục năm, đương nhiên cũng không hy vọng Thiết lão có chuyện.

Nữ tu sĩ lắc đầu nói: "Gần đây có ma tu tiềm nhập Ngọc Thanh tông, ngoại môn chỉ định hai người chúng ta tới đây bảo vệ, các ngươi không cần lo lắng."

Vương lão đầu vừa nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta chắp tay hành lễ, sau đó xoay người rời đi.

Hai tu sĩ đều tự bỏ đi, ngồi đả tọa tu luyện ngay dưới tàn cây hai bên cổng vào Dược Thảo viên.

Theo bọn hắn bắt đầu thổ nạp, quanh thân bọn hắn xuất hiện gió xoáy mắt trần cũng có thể thấy được.

Hẳn đó chính là linh khí.

Hàn Tuyệt yên lặng nghĩ vậy, sau đó tiếp tục vẩy nước.

...

Ngày thứ hai.

Hàn Tuyệt tiếp tục lắc xúc xắc.

【 Linh căn tư chất: Không 】

Hàn Tuyệt đảo cặp mắt trắng dã.

Vậy mà hắn lại không hề cảm thấy kỳ quái.

Hắn cũng không hoảng hốt, ngược lại hắn đã lắc ra được bốn Tiên Thiên Khí Vận đỉnh cấp, linh căn tư chất có thể từ từ lắc.

Hai vị tu sĩ gia nhập cũng không thay đổi cuộc sống của đám nô bộc trong Dược Thảo viên.

Cuộc sống khô khan vẫn đang tiếp tục.

Mỗi ngày Hàn Tuyệt ngoại trừ lao động thì chỉ rèn đúc thân thể, lắc xúc xắc.

Ngày thứ ba.

Xúc xắc lay động!

【 Linh căn tư chất: Không 】

Ghê gớm lắm!

Cán lên ta!

Trong lòng Hàn Tuyệt thầm mắng.

Ngày thứ tư.

【 Linh căn tư chất: Ngũ hành tạp linh căn, thành tựu khó có thể vượt Trúc Cơ 】

Ừm, phù hợp với phàm nhân tu tiên.

Hàn Tuyệt lắc đầu.

Hắn còn phải tiếp tục lắc, đánh chết hắn cũng không thể phàm nhân tu tiên.

Cứ như vậy, mỗi ngày Hàn Tuyệt rèn đúc, sau đó lại lắc xúc xắc.

Đại đa số thời gian đều là tạp linh căn.

Hắn cũng không nhụt chí, tin tưởng kiểu gì mình cũng có thể lắc ra linh căn tư chất nghịch thiên.

Tu tiên trễ một chút cũng không sao.

Ngược lại dù sao hắn cũng không có kẻ thù.

...

Hai năm sau.

Thiết lão trở về, hai vị tu sĩ kia hành lễ cáo từ.

Toàn bộ nô bộc tụ tập tới đây, quỳ lạy Thiết lão.

Thiết lão mặc hắc bào, bên hông có đeo hai cái hồ lô, tóc trắng đen xen kẽ, khuôn mặt âm lệ khiến người ta có ấn tượng xấu.

"Cũng không tệ lắm, chưa từng xuất hiện sai lầm."

Thiết lão nhìn chung quanh một vòng, thỏa mãn cười nói.

Chúng nô bộc thở phào nhẹ nhõm, đều lộ ra nụ cười tươi.

Thiết lão nhìn về phía Hàn Tuyệt cùng với thiếu niên khác bên cạnh hắn.

"Bốn người các ngươi đi theo ta."

Thiết lão chỉ một chút, sau đó đi về phía lầu các của mình.

Hàn Tuyệt là một trong bốn người.

Bọn hắn lập tức đuổi theo sát sau.

"Muốn sắp xếp cho chúng ta chịu trách nhiệm một khuôn viên riêng?" Hàn Tuyệt thầm nghĩ.

Hắn bỗng chú ý tới tay phải trong tay áo Thiết lão đang rỉ máu.

Hàn Tuyệt lập tức kinh hãi.

Chẳng lẽ Thiết lão đã bị thương, muốn luyện chế bọn hắn thành khôi lỗi hoặc là đan dược?

Kiếp trước Hàn Tuyệt đã từng xem không ít tiểu thuyết tu tiên, ấn tượng cực sâu với một câu nói: Đạo hữu chết nhưng bần đạo không thể chết.

Đối với tu sĩ, không có gì quan trọng hơn so với tính mạng của mình.

Hàn Tuyệt càng nghĩ càng sợ, nhưng hắn lại không dám trốn, chỉ có thể cố gắng khắc chế bản thân.

Sau khi vào phòng, một thiếu niên đóng cửa phòng lại.

Thiết lão ngồi trên thủ tọa, quan sát bốn người Hàn Tuyệt.

"Các ngươi đưa tay qua đây." Thiết lão mở miệng phân phó.

Bốn người Hàn Tuyệt lần lượt nâng tay phải lên.

Thiết lão sờ soạng từng người một chút.

Da gà trên tay Hàn Tuyệt đã sắp nổi lên.

"Chỉ ngươi có linh căn, những người khác trở về đi."

Thiết lão nói với một thiếu niên cao cao cường tráng.

Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm nay, hắn lại lắc linh căn tư chất, hôm qua vẫn là tứ linh căn, hôm nay lại trực tiếp lắc thành không có.

Không nghĩ tới nhân họa đắc phúc.

Hàn Tuyệt đồng tình nhìn thoáng qua thiếu niên cao to cường tráng.

Trương Cáp, một tên hài tử nhiệt tình thích chim bồ câu.

Hai vị thiếu niên khác lại nhìn Trương Cáp với ánh mắt hâm mộ.

Trương Cáp vừa kỳ vọng lại vừa thấp thỏm.