Chương 15: Tiểu ma nữ đánh lén
Bởi vì khoảng cách từ Tô gia về đến khách sạn Liễu Kình Vũ ở cũng không xa, cho nên sau khi chia tay Tô Lạc Tuyết, Liễu Kình Vũ không gọi xe, cũng không gọi Hồng Tam Kim đến đón mình mà đi bộ về khách sạn. Vừa đi Liễu Kình Vũ vừa tự nghĩ xem ngày mai lên Thành phố mình sẽ làm như thế nào, lại vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay ở Tô gia. Ở trong mắt Liễu Kình Vũ, Tô Lạc Tuyết là một cô y tá vô cùng đáng yêu, hiểu lòng người, lúc mình bị thương nằm viện cô đã chăm sóc mình hết sức cẩn thận. Từ những biểu hiện của cô, rất khó nhìn ra cô lại là con gái của Phó chủ tịch thành phố Thương Sơn. Nhưng điều khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy rối rắm chính là vận mệnh của Tô Lạc Tuyết. Qua sự việc tối nay ở Tô gia, Liễu Kình Vũ có một dự cảm, Tô Lạc Tuyết chỉ sợ cuối cùng vẫn phải chịu sự an bài của gia tộc, gả cho Trâu Văn Siêu người mà cô không thích. Bởi vì tính cách của Tô Lạc Tuyết rất thiện lương, lại có chút yếu đuối, cô rất khó tranh đấu với vận mệnh của mình. Là bạn tốt, Liễu Kình Vũ chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ cô. Nếu Tô Lạc Tuyết muốn phản kháng lại vận mệnh của mình thì Liễu Kình Vũ sẽ không chút do dự mà giúp đỡ cô. Nhưng nếu Tô Lạc Tuyết không muốn phản kháng lại vận mệnh của chính mình, Liễu Kình Vũ liền bất lực rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ không khỏi thở dài một tiếng. Vận mệnh cái chó, quan niệm môn đăng hộ đối từ cổ chí kim rất khó thay đổi. Liễu Kình Vũ không khỏi nghĩ tới chính mình. Bà xã tương lai của mình là ai? Có thân phận như thế nào?
Liễu Kình Vũ vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc đến một con đường vắng vẻ. Ngay lúc đó, đột nhiên từng đợt xe máy gầm rú vang lên. Liễu Kình Vũ nhìn lại, chỉ thấy phía sau xuất hiện bảy tám chiếc xe máy, trên mỗi chiếc xe có hai người ngồi, một người lái xe, một người khác trong tay cầm theo một chiếc gậy đánh bóng chày to, đang điên cuồng hướng về phía mình lao tới.
Cùng lúc đó, ở phía đầu đường bên kia đã có hai chiếc xe ô tô có rèm che đậu ở đó, ngăn chặn lối ra.
Nhìn thấy tình huống này, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày, trên khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, chậm rãi xoay người lại, vô cùng bình tĩnh đứng ở nơi đó đợi đoàn xe lao tới. Giờ phút này, chiếc xe máy đầu tiên đã tiến gần sát hắn, tên côn đồ phía sau vừa huýt sáo vừa vung gậy bóng chày lên, nhắm ngay Liễu Kình Vũ.
Khi chiếc xe còn cách Liễu Kình Vũ chừng 2m, tên côn đồ vung gậy lên định đập mạnh vào đầu Liễu Kình Vũ.
Nhưng một cảnh tượng khiến gã không thể ngờ đã xảy ra. Liễu Kình Vũ chỉ hơi nghiêng người, sau đó tay phải hắn nhanh như chớp tóm được cây gậy. Cùng lúc đó, chiếc xe thứ hai lao tới, khi khoảng cách còn chừng 6m, hắn đột nhiên lấy đà đạp mạnh trên đường, cả thân người bay lên không trung, cây gậy trong tay vung lên đập trúng cổ gã đang điều khiển xe. Lúc chân chạm đất, hắn lại gia tốc đạp một cái, cả thân người lại bay lên không trung, cây gậy tiếp tục nện vào cổ gã điều khiển xe tiếp theo đang lao tới. Cứ như vậy, không đầy ba phút, mấy chiếc xe máy vì không có người điều khiển nên đều ngã lăn trên mật đất. Tuy nhiên, mấy tên côn đồ ngồi sau rất nhanh chóng bò dậy, tay cầm gậy bóng chày hung hăng lao tới chỗ Liễu Kình Vũ.
Nhưng mà, những tên này thường ngày đối mặt với dân chúng bình thường thì có thể cao ngạo hò hét, nhưng hôm nay, đối đầu với Liễu Kình Vũ, người đã từng là Đại đội trưởng Đại đội đặc chủng bách chiến bách thắng ưu tú nhất Trung Hoa, chính là bi kịch của bọn chúng.
Mười giây! Không đến mười giây, nhóm du côn này liền bị Liễu Kình Vũ đánh ngã trên mặt đất.
Giải quyết xong bọn chúng, Liễu Kình Vũ cũng không dừng lại mà tiếp tục đi tới phía trước. Bởi vì Liễu Kình Vũ đã nhận ra trong số hai chiếc xe đang chặn đường mình, có một chiếc đã theo đuôi mình từ khi mình rời khỏi Tô gia. Mà Liễu Kình Vũ nhớ rõ, lúc mình nói chuyện với Tô Lạc Tuyết, Trâu Văn Siêu cũng đang nói chuyện với gã lái xe đó. Như vậy rất rõ ràng, những người này hẳn là có liên hệ mất thiết với Trâu Văn Siêu. Liễu Kình Vũ ghét nhất bị người khác ám hại sau lưng, cho nên hắn định bắt gã tài xế ra để từ từ “tâm sự”.
Nhưng gã lái xe kia sau khi nhìn thấy những tên côn đồ mình thuê tới đều bị Liễu Kình Vũ hạ gục, sau đó Liễu Kình Vũ còn đang đí tới phía mình, gã lập tức ý thức được tình huống có chút không ổn, vội vàng khởi động ô tô, chuẩn bị chạy trốn.
Nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn, với khoảng cách giữa Liễu Kình Vũ và chiếc ô tô, gã tuyệt đối có thể an toàn chạy trốn. Nhưng vấn đề ở chỗ, vừa lúc đó, một chiếc Ferrari màu đỏ có rèm che đột nhiên đỗ lại ngay sau ô tô của gã, trực tiếp chặn đường lui của gã. Cùng lúc đó, cửa chiếc xe mở ra, một đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng nõn không tì vết từ trên xe bước xuống. Theo sau, một cô gái mặc váy ngắn màu hồng phấn, dáng người cực chuẩn từ trên xe chui ra. Cô gái chỉ khoảng 17, 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn linh hoạt nhìn quanh một vòng, sau đó khẽ cúi người lôi từ trong xe ra một vật thần bí.
Mà lúc này đây, tài xế của Trâu Văn Siêu nhìn thấy chiếc Ferrari đã chặn đường đi, không dám lái xe, vội vàng mở cửa xe lao xuống tìm đường chạy trốn.
Gã vừa mới chạy qua người cô gái thì đột nhiên cảm giác sau gáy có một luồng gió thổi tới, sau đó lưng lập tức đau nhức, dưới chân vừa trượt, cả người liền ngã sấp xuống đất. Gã giãy dụa định đứng lên tiếp tục chạy trốn, nhưng vừa lúc đó một đôi giày cao gót sắc nhọn giẫm ngay lên lưng, cùng lúc đó một cây gậy màu hồng huơ huơ trước mặt rồi gõ cốc cốc lên đầu gã. Sau đó một giọng nói thanh thoát như tiếng hoàng oanh nhưng lại mang sát khí lạnh người vang lên bên tai gã:
- Cháu nội, đừng lộn xộn, nếu không gậy của bà cô không có mắt đâu.
Nghe tới đó, tài xế của Trâu Văn Siêu sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám. Gã biết rằng mình bị người từ phía sau lưng đánh lén, hơn nữa rất có thể là cô gái Lolita xinh đẹp mới từ trong xe Ferrari kia bước ra. Chỉ có điều hắn không thể hiểu nổi, cô gái đánh lén mình làm gì.
Liễu Kình Vũ cất bước đi đến, nhìn thấy gã tài xế đang nằm rạp trên mặt đất, bên cạnh đó, một cô bé xinh xắn như thiên sứ đang giẫm một chân ngọc lên lưng gã, tay phải của cô đang cầm một cây gậy dài chừng 1m màu hồng phấn, hình dạng gần giống như cây gậy đánh bóng chày, trên thân gậy có khắc ba chữ rồng bay phượng múa được viết theo lối chữ thảo: “Tiểu ma nữ”.
Ba chữ này Liễu Kình Vũ thực sự là quá quen thuộc, bởi vì chính hắn là người khắc lên cây gậy đó. Đương nhiên, cô bé thiên sứ cầm cây gậy đó lại càng không xa lạ gì, bởi vì cô chính là người trong nháy mắt có thể đánh gục toàn bộ đám công tử con ông cháu cha ở thành phố Yến Kinh, chuyên môn đánh lén sau lưng người khác, nhìn thanh thuần nhưng xuống tay cực kỳ độc ác, nhân xưng Tiểu ma nữ Hàn Hương Di.
Nhìn thấy Hàn Hương Di không ngờ xuất hiện ở nơi này, Liễu Kình Vũ lập tức đau đầu rồi.
Lúc này, Hàn Hương Di ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười vô cùng thuần khiết, nũng nịu nói:
- Anh Liễu, người này xấu lắm, đánh lén anh rồi còn muốn chạy trốn, em đã cho gã một trận rồi. Anh phải thưởng cho em đấy.
Nghe thấy Hàn Hương Di nói muốn thưởng, Liễu Kình Vũ đầu càng đau hơn. Tuy nhiên, trước mắt cần mau chóng tìm hiểu rõ động cơ tại sao lái xe của Trâu Văn Siêu lại gây phiền toái cho mình, cho nên hắn chỉ khẽ gật đầu cười với Hàn Hương Di, sau đó đến bên cạnh gã tài xế, lạnh lùng nói:
- Là ai sai anh đến đây?
Lái xe không nói lời nào, muốn làm một người tử mạng vì tướng.
Lúc này, Hàn Hương Di cười khúc khích, nói:
- Anh Liễu, hay để em giẫm nát trứng chim của gã đi, phỏng chừng như vậy gã sẽ nói.
Trong lúc nói, Hàn Hương Di không chút do dự giơ chân lên, định giẫm vào giữa hai chân của gã tài xế.
Lần này thì gã thật sự hoảng sợ. Gã thật không ngờ cô bé thanh thuần này lại hung hăng như vậy, vội vàng lớn tiếng nói:
- Đừng giẫm, đừng giẫm, để tôi nói, tôi nói, là Trâu Văn Siêu sai tôi đến đây.
- Tại sao anh ta lại sai anh đến đây? Muốn anh làm cái gì?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng hỏi.
- Tôi cũng không biết vì sao cậu ấy lại sai tôi đến đây, nhưng cậu ấy nói muốn cho cậu một trận, đừng đánh chết là được.
Gã lái xe để bảo toàn mệnh căn của mình nên cái gì cũng nói ra.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, trong ánh mắt lóe ra hai tia sắc lạnh, nói:
- Được, anh đã nói hết rồi, tôi cũng không muốn làm khó dễ cho anh. Anh lập tức gọi điện cho Trâu Văn Siêu.
Lái xe vội vàng bò dậy, lấy điện thoại di động ra bấm số của Trâu Văn Siêu, sau đó đưa di động cho Liễu Kình Vũ.
Lúc này, thanh âm của Trâu Văn Siêu từ trong điện thoại truyền ra:
- Lão Vương à, tình hình thế nào rồi? Liễu Kình Vũ bị thương ra sao?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Trâu Văn Siêu, thật ngại quá, tôi một chút cũng không sao, ngược lại gã tài xế của anh cùng đám côn đồ kia đã bị tôi giải quyết hết rồi. Chuyện này tôi sẽ ghi nhớ. Anh cũng nhớ cho kỹ, nhưng gì tôi gặp phải hôm nay, sớm muộn gì cũng có ngày trả lại cho anh hết thảy.
Trâu Văn Siêu lúc ấy vô cùng sửng sốt. Lúc này y đã từ Tô gia về tới nhà mình nên không chút e dè gì, lập tức cười nói:
- Liễu Kình Vũ, mày đừng quá kiêu ngạo. Cho mày biết, thân phận mày tao đã điều tra rõ ràng, mày bất quá cũng chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ bé mà thôi, bố tao là Phó bí thư thành ủy, tao cũng là cấp bậc Phó phòng, cao hơn mày một bậc, muốn gϊếŧ mày dễ như gϊếŧ một con kiến thôi. Mày cứ chờ xem, sớm muộn gì bố mày cũng cho mày biết tay.
Nói xong, Trâu Văn Siêu trực tiếp cúp điện thoại
Hàn Hương Di ở bên cạnh nghe được Trâu Văn Siêu lại dám nói như vậy với Liễu Kình Vũ, lúc ấy mày liễu dựng thẳng, mắt trợn lên, vô cùng tức giận nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Anh Liễu, hay chúng ta đến nhà để cho tên khốn kiếp này một trận đi. Con bà nó, con trai của Phó bí thư thành ủy làng nhàng mà dám lên mặt với anh sao? Em sẽ dùng cây gậy này đập nát thằng nhỏ của gã.
Có các chương tiếp ko add nhỉ