Chương 16: Núi Vàng Núi Bạc

Cách kinh thành khoảng ba trăm dặm, trên trên một ngọn núi đá, mười mấy nông phu đang uể oải đào đất lấy đá. Sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt, sức lực toàn thân đã bị rút sạch từ lâu.

Đột nhiên, trong số những nông phu, có một người dáng dấp gầy yếu nhất há miệng trợn to mắt không dám tin nhìn trên đất, sau đó nhanh như một cơn gió, hắn đưa tay lấy thứ gì đó trên đất nhét vào trong ngực.

Chỉ một thoáng như thế, không biết sức lực từ đâu tuồn về, hắn bắt đầu ra sức đào. Đào, đào, đào. Những mệt mỏi trước đó giường như đã rơi đâu mất.

Nam tử có hàng mày rậm rạp gần nam tử gầy gò kia thấy hắn hành động có chút kì lạ thì cũng vừa đào vừa âm thầm quan sát, sau một lúc, đột nhiên mắt hắn cũng sáng lên nhìn vào nam tử gầy gò kia. Hắn thấy nam tử gầy gò từ trong đống đất đá khô cằn, vậy mà đào ra bạc.

Bạc!

Là bạc đấy!

"Bạc!" Vậy mà có bạc!" Nam tử có hàng mày rậm rạp quá kích động lớn tiếng kêu lên.

"Xuỵt! Ngươi nhỏ tiếng thôi!" Tên gầy ốm quăng luôn cái cào trong tay chạy tới bịt kín miệng nam tử có hàng mày rậm lại, nhưng cũng đã quá muộn, những kẻ khác cũng mơ hồ nghe được gì đó.

"Bạc?"

"Có phải vừa rồi có người nói gì mà bạc phải không?"

"Cái gì mà bạc cơ?"

"Ở đâu ra bạc vậy?"

Cả một đám mười mấy gần hai mươi người nhao nhao lên tập trung về phía hai người; người gầy yếu và người có hàng mày rậm.

Người gầy yếu biết là không thể giấu được nữa nên đành kể lại cho bọn họ nghe tạo hoá mình gặp được.

"Nói không chừng đây chính là cơ hội của chúng ta, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa, nhanh đào thôi, một khi tên phú ông phát hiện là chúng ta cũng mất luôn cơ hội đổi đời đấy!"

"Đúng vậy!"

"Đúng vậy!"

" Đúng vậy đó!"



Những lời đồng tình lần lượt vang lên.

"Nhanh chóng đào thôi, trời sắp tối rồi!"

"Nhất định không được để lộ ra ngoài."

Gần hai chục người bắt đầu cắm đầu đào núi cho tới lúc trời tối om tối mù không thấy đường mới chịu trở về. Trên mặt ai nấy đều không thể giấu nổi hai từ vui sướиɠ.

Trước khi tách ra, bọn họ đã đồng lòng nhất trí tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện trên núi đào ra bạc cho bất kỳ ai kể cả thê nhi của mình. Vậy mà ông trời lại không cùng phe với họ. Ngày hôm sau, lão phú ông đem theo một tốp hơn hai mươi gia đinh trong nhà cùng nhau lên núi.

Gần hai mươi nông phu liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đều là ảo não bất lực.

"Nhanh! Tập trung vào làm việc cho ta! Các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Đã mấy ngày rồi mà các ngươi chỉ đào được bao nhiêu đây thôi sao? Tiến độ chậm chạp thế này thì khi nào mới đủ số lượng đá cho ta xây phủ đệ bằng đá lớn nhất Minh Đức này hả?"

Lão phú ông lớn tuổi râu tóc hoa râm, dựng đứng lông mày lên, nếp nhăn trên mặt nhúm lại thành một đoàn, ngón tay chỉ chỉ vào đống đá lớn bên cạnh quát mắng mười mấy gã nông phu lão thuê về. Lại hất mặt ra hiệu cho hơn hai mươi tên gia đinh bên cạnh, "Các ngươi cũng đến đào cùng bọn họ đi. Chăm chỉ làm việc vào và nhớ canh chừng bọn chúng cẩn thận cho ta. Kẻ nào lười biếng lập tức đánh!"

"Vâng! Lão gia!"

Hơn hai mươi gia đinh cũng cùng tham gia đào, tạo thành một đội hình bốn mươi người đào đất đá, âm thanh cuốc xẻng va chạm vào đất đá liên miên không dứt.

Cái gì nên đến rồi cũng đến. Nửa ngày sau một tên gia đinh mũi diều hâu đột nhiên trừng lớn mắt nhìn vào ánh sáng bạc lấp lánh trước mặt một nông phu mắt dẹt.

"Bạc! Lão gia! Có Bạc!"

Tên gia đinh vui sướиɠ reo lên nhảy vọt tới nhặt lên mảnh đá pha lẫn bạc bên trong, cầm lấy đem đến giao cho lão phú ông.

Lão phú ông mắt trợn ngược suýt thì ngất xỉu vì kích động. Lão lung lay mấy cái, vịn tay vào tên hầu bên cạnh ổn định thân hình rồi cầm lấy mảnh đá lấp lánh ánh bạc giơ lên cao ha hả cười lớn.

"Ha ha ha ha, ha ha ha, ha ha ha haaa… Giàu! Giàu to! Ta giàu to rồi! Ha ha ha…"

Ngón tay lão chỉ chỉ đám gia đinh, "Đào! Nhanh đào cho ta! Tất cả đều sẽ có thưởng."

"Vâng, thưa lão gia!"

Tất cả gia đinh đồng thanh đáp.

Lão phú ông lại đưa ngón tay về phía đám nông phu, "Hừ! Các ngươi hẳn là đã lấy đi không ít bạc của ta phải không? Nhưng mà hôm nay coi như các ngươi may mắn, ta hôm nay rất vui, sẽ không so đo tính toán chút bạc vụn này, xem như đó là tiền công mấy ngày này các ngươi đào núi. Hừ! Lập tức cút hết cho ta! Tốt nhất là giữ kín cái miệng của mình, bằng không đừng trách ta độc ác. Hừ hừ!" Lão phú ông phất tay áo đuổi đám nông phu rời đi.

Đám nông phu rầu rĩ bỏ lại cào cuốc rời đi. Bọn họ còn chưa đi được bao xa thì bên kia một tên gia đinh lại cầm một mảnh đá nhỏ lấp lánh ánh vàng giơ cao hô lớn, "Vàng! Lão gia! Ở đây có vàng!"

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?" Lão phú ông kích động run lên, suýt thì ngã nhào, "Thật sự là vàng sao?"

"Đúng vậy lão gia, nô tài không dám dối gạt ngài." Tên gia đinh liên tục gật đầu, vừa nhanh chân chạy về phía lão phú ông vừa khuơ qua khuơ lại mảnh đá lấp lánh ánh vàng.

"Ha ha ha ha ha… Ông trời phù hộ! Đúng là ông trời đã phù hộ ta mà!"

Ha ha haaaaa…



Đám nông phu đã đi xa mà tiếng cười của lão phú ông vẫn còn văng vẳng bên tai.

Trước khi đuổi đám nông phu đi, lão phú ông đã cố tình đe dọa bọn chúng không được để lộ ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc, chuyện trên núi có huyền cơ vẫn bị truyền tai nhau đi rất xa, xa đến tận phủ Ninh Thân Vương.

Trong phủ Ninh Thân Vương, Cố Hạo Nam cầm trong tay mảnh đá pha lẫn bạc bên trong, nheo mắt nhìn tên quan huyện đang hèn mọn quỳ rạp trên đất. "Ngươi nói ngọn núi kia còn đào ra vàng?"

Tên huyện lệnh run rẩy đáp, "Đúng vậy, thưa Vương gia! Là những kẻ đã từng đào được số bạc này nói, bọn chúng tận mắt nhìn thấy gia đinh của lão phú ông kia cầm trên tay mảnh đá bên trong có vàng. Tiểu nhân không dám có nửa lời gian dối."

"Vậy ngọn núi kia thuộc quản lý của kẻ nào? Sao tên phú ông kia lại dám cho người lên núi đào như vậy?"

"Thưa Vương gia, bao năm nay tiểu nhân chưa từng nghe qua ngọn núi ấy có chủ nhân, nhưng không lâu trước có một phú ông đi kinh thương buôn bán ở tỉnh khác đột nhiên trở về cho người lên núi đào đá. Nghe nói ông ta muốn xây một phủ đệ bằng đá lớn nhất Minh Đức. Tiểu nhân cũng đã đích thân dẫn người lên núi điều tra qua, nhưng tên phú ông lại trình bày giấy tờ sở hữu đất một cách hợp pháp, tiểu nhân cũng không có biện pháp…"

"Được rồi! Lui xuống nhận ban thưởng đi!"

"Đa tạ Vương gia!" Tên huyện lệnh hớn hở dập đầu cảm tạ rồi theo một gã hộ vệ của Cố Hạo Nam lui xuống.

"Tể tướng đại nhân, ngài có ý kiến gì về việc này không?" Cố Hạo Nam buông xuống mảnh đá chứa bạc lên cái khay gỗ. Một nha hoàn liền đưa cái khay đến trước mặt Tể tướng nãy giờ vẫn bên bàn trà nhỏ bên cạnh.

Tể tướng Lưu Nghị cầm lấy mảnh đá ngắm nghía một lúc rồi nói, "Bạc trên đá là bạc thật, lão thần cũng chưa từng nghe qua trên đời có người có thể làm cho bạc và đá lẫn lộn với nhau nên trường hợp làm giả để lừa dối Vương gia ngài là điều không thể."

"Ý Tể tướng đại nhân là đây thực sự là một báu vật?"

"Lão thần không dám khẳng định nhưng chỉ một tầng ngoài mà đã có thể đào ra bạc, thậm chí là vàng; mặc dù lượng vàng, bạc lẫn trong đá rất ít, vậy thì khả năng sâu bên trong núi có mạch vàng mạch bạc là rất lớn."

Cố Hạo Nam đứng lên, hai tay vắt sau lưng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư một lúc.

"Nếu vậy chúng ta phải hành động thật nhanh, trước khi thành công lấy được ngọn núi kia không thể để tin tức này đến tai Hoàng thượng."

Tể tướng Lưu Nghị nhớ đến trình độ vô lại của Hoàng thượng mà mí mắt giật giật. Nếu lúc này mà để Hoàng thượng biết được tin này vậy chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa của hắn. Lúc còn nhàn hạ mà chuyện vô liêm sỉ đáng bị phỉ báng như se loạn tơ duyên mà Hoàng thượng còn làm ra được thì trong tình hình nước sôi lửa bỏng thế này… Tể tướng đại nhân rùng mình một cái, hắn không dám nghĩ tiếp nữa.