Chương 14: Phiên Ngoại

Rất lâu trước đây toán học là thứ Lâm Sinh Vi thích nhất, sau đó Triệu Tứ An xuất hiện, soán ngôi toán học, trở thành Triệu Tứ An Lâm Sinh Vi yêu nhất.

Chỉ là đồ vật mãi là vật chết, không cần giải thích, không cần giải bày, nó vẫn sẽ nằm đó, không động đậy, sẽ chẳng rời đi.

Thế nhưng Triệu Tứ An là người, tim hắn sẽ đập, máu sẽ tuần hoàn, hắn có độ ấm, hắn sẽ nói với Lâm Sinh Vi - anh yêu em.

Khổ nổi Lâm Sinh Vi không biết đối mặt thế nào, biểu đạt ra sao, cậu chỉ biết thụ động nghe, tất cả cảm xúc trong lòng trộn lẫn vào nhau, lộn xà lộn xộn khiến cậu thêm bế tắc.

Ngay cả khi Triệu Tứ An rời đi, cậu cũng chẳng hiểu nguyên do, chỉ biết suy nghĩ miên man, lo lắng, tập quen với tháng ngày không có Triệu Tứ An.

Sau trăm lần thử nghiệm, nhiều lần tựa như thiêu thân lao vào lửa bị cháy thành tro bụi, cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao Triệu Tứ An lại rời xa mình.

Anh làm vườn đi xa về, vẫn thích hỏi hoa hồng, "Em có yêu tôi không, em thích tôi chứ?"

Nước đọng sau cơn mưa chưa kịp bay hơi, hoa hồng còn đang uể oải rũ cành lá, đã nghe anh làm vườn nói tiếp: "Không yêu tôi cũng không sao, lần này, tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa."

Cách hai tuần Lâm Sinh Vi sẽ đến gặp bác sĩ tâm lý một lần, Triệu Tứ An chở cậu đến rồi đứng chờ bên ngoài, ước chừng hơn 2 tiếng, vừa thấy Lâm Sinh Vi bước ra, hắn liền đi tới, nắm tay cậu. Lâm Sinh Vi trông khá mệt mỏi, cậu tựa đầu lên vai Triệu Tứ An, Triệu Tứ An ôm cậu, "Sao vậy, nhìn em thật mệt mỏi?"

"Cho em mượn dựa chút, hôm qua xem kịch bản đến khuya, hiện tại chỉ muốn về đánh một giấc."

Lâm Sinh Vi dùng đầu cọ cọ, tựa như đang làm nũng.

Triệu Tứ An nhoẻn miệng cười, trong lòng nở đầy hoa, hắn cúi đầu hôn Lâm Sinh Vi.

Về đến nhà, Lâm Sinh Vi thật sự rất buồn ngủ, không buồn thay quần áo đã lủi vào trong chăn. Triệu Tứ An thấy vậy, kéo cậu dậy, giúp cậu cởϊ áσ khoác và quần dài. Lâm Sinh Vi ngửa mặt nhìn Triệu Tứ An, lí nhí nói: "Anh muốn ngủ cùng em không?"

Triệu Tứ An nhíu mày, "Tối qua anh ngủ sớm, bây giờ chưa buồn ngủ." Lâm Sinh Vi có chút mất mát, gật gật đầu, thui thủi nằm xuống.

Ấy mà lưng vừa chạm đệm, một cơ thể nóng hầm hầm liền từ sau áp sát, Triệu Tứ An ôm gọn Lâm Sinh Vi vào lòng, cằm gác lên vai cậu, phả ra hơi thở nóng ấm, hắn nói: "Nhưng nếu là em yêu cầu, dù không buồn ngủ anh cũng ngủ luôn." Lâm Sinh Vi kéo cánh tay Triệu Tứ An, đặt nó vào lòng, ôm như bảo bối.

Trong phòng mở điều hòa, như lông ngỗng không nhẹ không nặng lất phất vào người, từ trên xuống dưới được bao trong sự ấm áp dễ chịu, cho dù Triệu Tứ An không buồn ngủ, nhưng cùng Lâm Sinh Vi nằm chung một giường, nhiệt độ cơ thể san sẻ lẫn nhau, ngửi được hương thơm từ người đối phương, mí mắt dần nặng trĩu, đợi hắn tỉnh dậy, sắc trời đã ráng chiều.

Vô số luồng sáng xuyên qua áng mây hồng trốn vào phòng họ, nhuộm lớp kính cửa sổ thành màu hồng phơn phớt, Lâm Sinh Vi từ tư thế đối lưng, đã chuyển thành mặt đối mặt, khuôn mặt nép vào l*иg ngực Triệu Tứ An, tóc đen thuận theo rũ xuống, để lộ vành tai trắng như tuyết.

Triệu Tứ An đưa tay chạm vào, đầu ngón tay men theo vành tai từ từ dời xuống, vuốt ve đường nét cằm dưới, rồi đi ngược lên khóe môi, nhẹ nhàng ấn ấn hai lần trên đôi môi hồng hào ấm áp, ngay khi đang muốn rút tay về, đôi môi ấy bất ngờ hé mở, dán vào lòng bàn tay, sực lấy ngón trỏ của Triệu Tứ An.

Lông mi Lâm Sinh Vi run run, mở mắt ra. Triệu Tứ An sững người một giây, ngón tay bị Lâm Sinh Vi cắn vẫn bất động, Hắn cười khúc khích hai tiếng, hỏi: "Em tỉnh bao lâu rồi?"

"Cũng lâu rồi." Lâm Sinh Vi chưa chịu nhả ra, khiến lời nói có chút mơ hồ.



"Lâu rồi? Vậy em làm gì?"

"Nhìn anh." Lưỡi Lâm Sinh Vi liếʍ vòng quanh ngón tay Triệu Tứ An, Triệu Tứ An rùng mình, đầu ngón tay đặt lên vòm trên của cậu ma sát, Lâm Sinh Vi há miệng, mặc hắn tung hoành.

Triệu Tứ An rút ngón tay ướt nước ra, lấy mấy tờ khăn giấy ở đầu giường lau khô, đoạn nghiêng đầu nhìn cửa buồng tắm ngẩn người, rồi quay sang chăm chăm nhìn Lâm Sinh Vi, mắt híp lại, "Em còn làm gì nữa?" Lâm Sinh Vi mở to mắt nhìn, dưới ánh mắt sắc bén của Triệu Tứ An, gò má cậu nhẹ nhàng ửng hồng, sau đó ngập ngừng khai báo: "Em còn tắm."

"Sao phải tắm?"

"Dơ."

"Hả?"

"Quần dơ." Lâm Sinh Vi lí nhí đáp: "Em sơ ý bắn tinh." Hàng mày nhăn nhó của Triệu Tứ An chậm rãi giãn ra, nhìn Lâm Sinh Vi đầy ngả ngớn, khiến mặt cậu hồng như quả đào, lúng túng kéo chăn lên, trùm bản thân lại.

Triệu Tứ An nhây không thể tả: "Đừng bảo vừa rồi em nằm bên cạnh anh tɧẩʍ ɖυ nha?" Ổ chăn run lên, kế đó giọng nói rầu rĩ của Lâm Sinh Vi từ trong truyền ra: "Ừm."

Triệu Tứ An phì cười, kéo cái chăn đang che mặt Lâm Sinh Vi ra, tựa như sói xám tìm được món khoái khẩu, vồn vập nhào tới, hai tay chống hai bên vai Lâm Sinh Vi, cười nhếch môi, trong mắt thì chan chứa ý cười, nhỏ giọng nói: "Lâm Sinh Vi, em vậy là xâm phạm quyền "mặt tiền" của anh, mục tự ý ngắm anh để quay tay, em không định trả phí sao?"

"Sao?" Lâm Sinh Vi mờ mịt nhìn hắn, Triệu Tứ An tiếp tục chém gió, "Không trả cũng được, em làm lại lần nữa cho anh xem là huề."

Miệng Lâm Sinh Vi há ra một biên độ nhỏ, biểu cảm ngốc ngốc, Triệu Tứ An cụp mắt chăm chú nhìn, qua vài tiếng thở nặng nề khô nóng, Lâm Sinh Vi đưa tay luồng vào trong chiếc quần pyjamas vừa thay, chất liệu mềm mại gồ lên, Triệu Tứ An

Triệu Tứ An nhổm người ngồi bên cạnh, xếp bằng hai chân, nóng rực nhìn Lâm Sinh Vi.

Cơ thể Lâm Sinh Vi cuộn lại, nửa mặt đều vùi trong gối, mắt nhắm chặt, hàng mi buông rũ, không ngừng run run. Triệu Tứ An nhìn môi dưới bị cậu cắn lấy, giọng khàn khàn ra lệnh, "Em trốn trong đó anh xem không rõ, nhanh cởϊ qυầи."

Lâm Sinh Vi kinh ngạc, mở to mắt, ướt nước nhìn Triệu Tứ An.

Triệu Tứ An chẳng mảy may dao động, Lâm Sinh Vi chấp nhận gục đầu, tay đặt trên lưng quần, từ từ kéo xuống, để lộ qυầи ɭóŧ trắng tinh. Triệu Tứ An tiếp tục ra lệnh, "Kéo xuống chút nữa."

Lưng quần lại tuột thêm vài centimet, vô số nếp gắp đùng tại đầu gối. Triệu Tứ An không chờ được đưa tay lột phăng quần pyjamas. Đôi chân trần của Lâm Sinh Vi cọ lẫn nhau, tại phần đỉnh gồ lên qυầи ɭóŧ ướt một mảng lớn, để lộ khối thịt hồng hào bên trong.

"Qυầи ɭóŧ cũng phải cởi." Lời Triệu Tứ An dường như hóa thành thực thể, ép bức cơ thể Lâm Sinh Vi.

Ngón tay trắng trẻo cứng ngắc kéo qυầи ɭóŧ, hở ra một góc, phơi bày phần mông trắng như bông bưởi.

"Được rồi, an ủi phía trước của em xem."

Ngón tay xóc lọ ửng đỏ, gậy thịt nửa cương được bao bọc trong lòng bàn tay, vuốt ve lên xuống.

"Chăm sóc phần đỉnh nữa."



Ngón tay di chuyển lên trên, nhẹ nhàng vân vê.

Cơ thể Lâm Sinh Vi run bần bật, bụng dưới căng thẳng, thời điểm sắp phóng thích, Triệu Tứ An lại đột ngột bảo cậu tạm dừng.

"Không sờ nữa, nằm sấp lại."

Lâm Sinh Vi trở mình, ngoan ngoãn nằm sấp, hai tay căng thẳng, túm chặt lấy tấm mền.

Trong mắt Triệu Tứ An cuồn cuộn du͙© vọиɠ, hắn đến gần, ngón tay đặt trên lưng Lâm Sinh Vi, thong thả di chuyển xuống dưới.

Lâm Sinh Vi rùng mình, cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, vành mắt đo đỏ, hỏi: "Tiếp theo làm thế nào? Anh chỉ em đi Triệu Tứ An."

Đường ranh lý trí đứt lìa, hơi thở Triệu Tứ An ồ ồ, sau đó là vài tiếng hít thở sâu, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, một tay ôm eo Lâm Sinh Vi kéo cậu vào lòng, thô lỗ dán mội lên, Lâm Sinh Vi thuận theo mở miệng ra, tùy ý hắn muốn hắn cứ lấy.

Ngay thời điểm tiến vào, Lâm Sinh Vi như người vớ được khúc gỗ trôi, ôm vai Triệu Tứ An. Cậu kề sát mặt bên tai Triệu Tứ An, thì thầm: "Em yêu anh."

Triệu Tứ An chấn động, mặt mày mừng như điên, hạnh phúc cứ thế xông thẳng vào lòng hắn, chiếm cứ hết thảy.

Giọng hắn run run, "Lặp lại lần nữa."

"Em yêu anh."

"Lần nữa."

"Triệu Tứ An, Lâm Sinh Vi rất rất yêu anh."

Triệu Tứ An dè dặt hỏi: "Có thể nói lại lần nữa không?"

Lâm Sinh Vi "ừm" một tiếng, một bên thở gấp một bên đáp: "Em yêu anh, Triệu Tứ An."

"Sao anh lại khóc?"

"Im lặng, cái này. . . khốn khϊếp chỉ là mồ hôi thôi."

"Ừm. . . vậy còn muốn nghe nữa không?" Lâm Sinh Vi ép sát.

"Nghe gì?"

"Em yêu anh đó."