Tại sao lại khóc?Triệu Tứ An thầm mắng Lâm Sinh Vi là đầu gỗ, rồi ôm siết cậu vào lòng, lực mạnh đến nổi cứ như muốn dung hòa cậu vào trong máu thịt chính mình.
Mặt Lâm Sinh Vi ngơ ngác, l*иg ngực bị đè ép, khiến cậu cảm thấy vừa ngộp lại thỏa mãn.
"Lâm Sinh Vi, về sau chúng ta sẽ không rời xa nhau, không cãi nhau nữa, cũng sẽ không bao giờ hiểu lầm nhau, chuyện gì anh cũng sẽ nói với em, anh sẽ nghe lời, ngoan ngoãn biết điều, mãi mãi là chó con em nuôi."
Cái ôm của Triệu Tứ An thoáng thả lỏng, cúi đầu, chôn mặt tại l*иg ngực Lâm Sinh Vi.
Lâm Sinh Vi nghe giọng hắn man mác buồn, cậu nhẹ nhàng xoa xoa đầu Triệu Tứ An, cảm giác xù xù khiến tay ngưa ngứa. Cậu trịnh trọng nói với Triệu Tứ An, "Em không thích chó."
Triệu Tứ An đớ người, sau đó như con chó điên, liên tục ủi ủi đầu mình vào l*иg ngực cậu, lẩm bẩm lầm bầm, "Không thích cũng phải thích."
Ra khỏi rạp phim, Triệu Tứ An và Lâm Sinh Vi đi ăn cơm, hắn kêu một tô mì trường thọ, Lâm Sinh Vi ăn được một nửa, còn lại đều vào bụng Triệu Tứ An.
Sợi mì nóng hổi, ăn vào cả người cũng ấm áp theo. Lâm Sinh Vị bị vây trong cảm giác mệt mỏi sau khi ăn, thất thần nhìn chút đồ ăn thừa trên bàn. Triệu Tứ An huơ huơ tay trước mặt cậu, cậu chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
"Đã no chưa?"
"Em no rồi."
Lâm Sinh Vi co cụm người trên ghế, quần áo cậu mặc có chút rộng rãi, tay lọt thõm trong ống tay áo, cả người dường như đang bơi trong ấy.
Triệu Tứ An luồn tay vào tay áo, năm ngón đan xen, vững chãi nắm lấy tay cậu.
Phản ứng Lâm Sinh Vi khá chậm, hồi lâu sau, tận khi rời khỏi quán, bước qua con phố chật hẹp, trở về khách sạn, đến lúc Triệu Tứ An mở cửa phòng, cậu mới giật mình, như kẻ mộng mơ sợ mộng đẹp tan vỡ, vội vàng tóm chặt lấy gấu áo Triệu Tứ An.
Khoảnh khắc cửa mở ra, tay Lâm Sinh Vi đặt trên lưng Triệu Tứ An, đẩy về trước. Triệu Tứ An vì bất ngờ, ngã nhào vào phòng, hắn lảo đảo hai bước, nhíu mày quay lại nhìn Lâm Sinh Vi, trông thấy khuôn mặt quanh năm không cảm xúc kia nay giàn giụa nước mắt.
Lâm Sinh Vi tiến tới, một bước hai bước, tại khoảng cách một cái hôn thì dừng lại. Triệu Tứ An nghe tiếng nói rất khẽ của cậu, cậu hỏi: "Anh còn bỏ rơi em nữa không?"
"Không bao giờ, mãi mãi không rời xa em."
Giọng Triệu Tứ An chắc nịch hùng hồn, môi Lâm Sinh Vi khẽ mở, Triệu Tứ An giơ tay nâng mặt cậu lên, dưới tiếng tim đập thình thịch đặt nụ hôn lên môi cậu.
Nụ hôn mang chút vị mặn, là mùi vị của nước mắt.
Triệu Tứ An ôm ghì Lâm Sinh Vi vào lòng, dùng chân đạp cửa, "rầm" một tiếng, vai Lâm Sinh Vi khẽ run lên, Triệu Tứ An ném cậu lên giường, cả người cậu lọt trong lớp chăn mềm mại, sau đó một bóng đen bao phủ trước mắt.
Đường nét cái bóng kia là Triệu Tứ An, là sự hung ác, càn quấy, lộ ra răng nanh dã thú, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng, rồi lại nằm rạp trên đất, ngúc ngoắc cái đuôi như thú nuôi ngoan hiền.
Răng Triệu Tứ An cắn hầu kết cậu, liếʍ láp, in xuống vài chiếc hôn vụn vặt, ngay khi hắn định mυ"ŧ lấy, Lâm Sinh Vi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đẩy đầu Triệu Tứ An ra, hổn hển nói với hắn: "Mai em có một cảnh, cần cởϊ qυầи áo, nửa người trên không thể để lại dấu."
Triệu Tứ An sững người, động tác dừng lại, như thú hoang ngửi được nguy cơ, âm u hỏi: "Cảnh gì?"
Lâm Sinh Vi nghiêng mặt vào chăn, tóc tai rối bời, mặt mày ửng hồng, Triệu Tứ An nhìn cậu chằm chằm, một lúc sau nghe cậu đáp: "Là cảnh thủ da^ʍ trên giường."
Lâm Sinh Vi diễn bao nhiêu bộ phim, Triệu Tứ An thù bấy nhiêu bộ. Nhìn Lâm Sinh Vi trên màn ảnh tỏ tình, hôn hít, làʍ t̠ìиɦ với bạn diễn, dù biết tất cả chỉ là diễn, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu quấy phá, Triệu Tứ An vẫn không chịu được.
Giờ phút này, nghe mai có cảnh giường chiếu, an ủi duy nhất chính là cảnh này chỉ có Lâm Sinh Vi độc diễn.
Thế nhưng nghĩ tới thân thể Lâm Sinh Vi trần trụi trước ống kính, đã vậy cmn hắn còn không được lưu lại dấy trên người cậu, lòng Triệu Tứ An uất ức vô cùng.
Lâm Sinh Vi nhìn sắc mặt biến hóa khôn lường của Triệu Tứ An, cậu từ từ ngồi dậy, hỏi: "Triệu Tứ An, anh đang nghĩ gì vậy?"
"Anh đanh nghĩ làm sao để ăn em." Triệu Tứ An thuận miệng đáp, Lâm Sinh Vi khó hiểu nhìn hắn, Triệu Tứ An trông dáng vẻ kia thầm thở dài -
thôi, chấp chi tên đầu gỗ này."Lâm Sinh Vi, em qua đây." Triệu Tứ An hạ giọng, Lâm Sinh Vi nghe lời xích lại, cả hai ngồi đối diện nhau, Triệu Tứ An đưa tay ôm eo Lâm Sinh Vi, hắn hỏi: "Em không muốn anh để dấu ở đâu, nói ra xem nào, phải tỉ mỉ một chút."
"Cổ, vai, ngực, sau lưng cũng không được lưu dấu."
"Còn chung chung quá, cụ thể chút đi, ví dụ như, chỗ này là gì?" Cách lớp áo, ngón tay Triệu Tứ An ấn vào điểm nổi trên ngực cậu.
Vai Lâm Sinh Vi co lại, Triệu Tứ An nhếch môi cười, tay mon men đi xuống, luồn vào trong chiếc áo rộng thùng thình, ngắt lấy điểm nổi kia, dùng móng tay nhẹ nhàng khẩy khẩy. Lâm Sinh Vi "a" lên một tiếng, hơi thở bắt đầu rối loạn, nhỏ giọng trả lời, "Là đầṳ ѵú."
"Còn thứ trong này? Không được luôn sao?"
Tay Triệu Tứ An trượt xuống dưới, len qua lưng quần thò vào trong, xoa nắn gậy thịt nửa cương. Lâm Sinh Vi rùng mình, bụng dưới căng thẳng, giọng cậu run run, Triệu Tứ An nghe thấy cậu nói: "Chỗ ấy có thể."
"Vậy. . . đây là cái gì? Nói anh nghe."
Lâm Sinh Vi mở mắt nhìn thẳng Triệu Tứ An, tựa như mặt hồ tĩnh lặng bị ném vào một viên đá, nước bắn tung tóe, sản sinh vô số bọt nước.
Cậu tiến sát lại, giang hai tay ôm lấy vai Triệu Tứ An, đầu gối quỳ trên giường, dươиɠ ѵậŧ cương cứng cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Cậu thở dốc, âm thanh thỏ thẻ, nói với Triệu Tứ An: "Dươиɠ ѵậŧ, còn gọi là dương cụ, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam, là thuật ngữ cơ bản trong sinh y học, hệ sinh dục của động vật có xương sống. Tương tự như âʍ đa͙σ nữ giới, nó cũng được thành hình từ lúc phôi thai phát triển, là bộ phận chủ yếu trong lúc quan hệ. . ."
"Lâm Sinh Vi!" Triệu Tứ An hô tên cậu, nhân loại tên Lâm Sinh Vi đang bị chó con mình nuôi đùa bỡn đến đánh mất lý trí ngẩng đầu, hai mắt mông lung ươn ướt nhìn chó săn nhà mình.
"Sao em. . ." Triệu Tứ An dở khóc dở cười, còn chưa nói xong, môi dưới đã bị Lâm Sinh Vi ngậm lấy, kẹp giữa hai môi, được Lâm Sinh Vi lung tung liếʍ láp.
Sau khi hai bên tách ra, Lâm Sinh Vi hỏi: "Triệu Tứ An, em giải thích vậy có đủ chi tiết không?"
"Đủ chi tiết." Triệu Tứ An nghiến răng nghiến lợi, kế đó bất ngờ đẩy ngã Lâm Sinh Vi, cởi phăng quần dài của cậu, tách rộng hai chân, bàn tay nắm mắt cá chân, nhấc một chân Lâm Sinh Vi gác lên vai mình. Hắn sáp lại gần, vùi mặt vào giữa hai đùi cậu, mυ"ŧ da thịt non mịn chỗ bắp đùi, trồng một trái dâu đỏ sẫm.
Lâm Sinh Vi phát ra tiếng thở dốc khe khẽ, Triệu Tứ An được một tấc tiến ngàn bước, hôn-liếʍ- mυ"ŧ-cắn hạ thân Lâm Sinh Vi, mỗi một nơi nụ hôn rơi xuống, hắn đều hỏi chỗ này có được không?
Lâm Sinh Vi nhiều lần giãy dụa từ trong du͙© vọиɠ, hai từ "có thể" hòa giọng mũi bị ép nói ra hơn mười lần.
Triệu Tứ An một đường hôn lên bắp chân của cậu, lưu lại một dấu hôn không đậm không nhạt sau gót chân cậu. Lâm Sinh Vi nhắm mắt, cơ thể run rẩy vùi vào chăn, Triệu Tứ An chăm chú nhìn
mảng tuyết trắng[1] rung động kia, hắn kéo Lâm Sinh Vi dậy, một tay giữ đùi cậu, giúp cậu trở mình.
[1]
Tiểu Vi trắng + ra giường trắng = mảng tuyết trắng. Tui nghĩ vậy :))))
Lâm Sinh Vi ngoan ngoãn nằm sấp, KY mát lạnh được Triệu Tứ An làm ấm xâm nhập bên trong khe mông, qua lại ma sát. Lúc ngón tay đâm vào cửa động thăm dò, thân thể cậu hơi trườn về trước, liền bị Triệu Tứ An túm eo lại.
Sau một hồi khuếch trương, Triệu Tứ An nằm nhoài lên, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cứng rắn nóng hổi nãy giờ chống ngoài cửa động ướŧ áŧ, môi dán sát bên tai Lâm Sinh Vi, hỏi: "Nơi này được không?"
Lâm Sinh Vi khẽ thở dài, tì trán trên cái gối bị vò nhăn nhúm trước mặt, ấp úng đáp: "Có thể."
Sau khi trò chơi khởi động sến nguyên nải "có thể và không thể" kết thúc, côn ŧᏂịŧ nóng rực tiến vào, được vách thịt ấm áp ướŧ áŧ bao chặt, thân thể Lâm Sinh Vi không cách nào khống chế, khoảnh khắc Triệu Tứ An xâm nhập, eo cậu cong xuống, thoát lực nằm trong chăn, rồi lại bị Triệu Tứ An kéo dậy, lôi vào trong l*иg ngực hắn, thô bạo đưa đẩy.
Lâm Sinh Vi nấc lên một tiếng, cả người bị đẩy về trước, đệm chăn bên dưới vò thành một đoàn, ngay khi vào ra được vài cái, Triệu Tứ An ôm lấy cậu, cậu bị bắt trở mình, cưỡi trên người Triệu Tứ An, hai chân vô lực tách ra giữ vững chính mình. Lâm Sinh Vi tựa như vớ được khúc gỗ cứu mạng, ôm chằm lấy Triệu Tứ An, vùi mặt vào bả hai hắn, giọng cậu bé xíu mang theo chút nức nở, "Nhẹ một chút."
"Em đau?"
"Không đau, nhưng mà. . . . vẫn nên nhẹ một chút."
Rồi tựa như làm nũng, Lâm Sinh Vi dùng đầu mũi nhẹ nhàng cọ cọ da thịt nóng bỏng của Triệu Tứ An, hầu kết Triệu Tứ An trượt liên tục, kế đó động tác thân dưới chậm lại, thong thả đưa đẩy bên trong cơ thể Lâm Sinh Vi. Cách lâu sau, Lâm Sinh Vi chợt uốn eo thắt lưng, thì thầm bên tai Triệu Tứ An, "Nhanh chút nữa đi, chậm quá."
"Bằng không tự em di chuyển?" Triệu Tứ An cười nhếch mép, nheo mắt quan sát Lâm Sinh Vi, rất chi dễ dãi buông lỏng bàn tay đang nắm eo cậu, hai tay gối sau đầu, nhàn nhã nhìn nơi giao hợp giữa hai người.
Lâm Sinh Vi ngây người vài giây, ngơ ngác nhìn Triệu Tứ An, thấy hắn thật sự không muốn động, cậu khẽ cắn môi, cúi đầu, lòng bàn tay nóng hổi chống lên l*иg ngực Triệu Tứ An, hậu huyệt kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ Triệu Tứ An, nâng người lên lên xuống xuống, gian nan phun ra nuốt vào.
Thành ruột bị thao đến đỏ sẫm bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ to dài, trong lúc ra vào, nếp gấp nhăn nhúm bị căng ra hoàn toàn. Sau một phen hưởng thụ Lâm Sinh Vi tự lực cánh sinh, Triệu Tứ An cũng mất hết kiên nhẫn, siết eo cậu, dùng sức đè xuống, Lâm Sinh Vi bất ngờ bị kéo xuống, một hơi nuốt vào tận gốc.
Cậu sợ hãi hét thất thanh, mếu máo gọi tên Triệu Tứ An, Triệu Tứ An đẩy cậu ngã lên giường, kéo chân cậu sang hai bên, mạnh mẽ thông vào.
Lần này không đeo bao, thời điểm xuất tinh, chất dịch nóng hổi bắn lên thành ruột, cả người Lâm Sinh Vi run rẩy, cũng bắn ra theo.
Qua một hiệp, cậu cảm thấy toàn thân rệu rạ như bún, cả người mệt mỏi run lên, da thịt nóng như lửa, đầu óc sệt như hồ dán, Triệu Tứ An dươиɠ ѵậŧ nửa mềm ra, ôm lấy cậu.
Triệu Tứ An hỏi: "Mệt không?"
Lâm Sinh Vi gật đầu, Triệu Tứ An hỏi tiếp: "Thêm hiệp nữa, được không?"
Lâm Sinh Vi chớp chớp mắt, vài giây sau lắc đầu như trống bổi, "Không được."
Triệu Tứ An phì cười, hắn nhìn Lâm Sinh Vi cuối cùng cũng biểu lộ chút cảm xúc, cúi đầu, in một nụ hôn lên trán cậu, cười cười, "Chọc em đấy, xem em sợ chưa kìa."
Triệu Tứ An ôm Lâm Sinh Vi vào nhà tắm, tắm xong đi ra, tóc Lâm Sinh Vi đã ướt hơn nửa, cậu ngồi thỏm trong lòng Triệu Tứ An, Triệu Tứ An mở máy sấy, gió ấm phất qua gáy rồi thổi vào tóc cậu, tóc được hông khô dần xù lên, đầu Lâm Sinh Vi tựa lên vai Triệu Tứ An, Triệu Tứ An cúi đầu nhìn, tên ngốc nọ đã nhắm mắt ngủ ngon lành.
"Vi?" Triệu Tứ An nhỏ giọng gọi, đáp lại hắn là tiếng ngáy khe khẽ như thú con của Lâm Sinh Vi.
Tối hôm ấy, Triệu Tứ An vô cùng ngon giấc, tựa như trở lại trước đây, hắn ôm Lâm Sinh Vi, trong căn phòng thuê ngoài trường, cả hai suýt sao dán vào nhau, một đêm không mộng, sáng mai tỉnh dậy cả hai vẫn ở cạnh nhau.
Đáng tiếc tâm trạng sảng khoái của Triệu Tứ An thật ngắn ngủi, chỉ dài vỏn vẹn trong một buổi tối.
Sáng hôm sau, vừa vào trường quay, đạo diễn liền tìm Lâm Sinh Vi thông báo, vì diễn viên có việc đột xuất, cảnh giường chiếu của cậu vốn quay sau trưa, phải dời lên sáng nay.
Bên đoàn phim đã bắt đầu dựng cảnh, đạo diễn giục Lâm Sinh Vi đi thay quần áo, Triệu Tứ An ngơ ngác nhìn bọn họ, sửng sốt vài giây, hắn nắm lấy tay Lâm Sinh Vi, nắn nắn bóp bóp mấy cái, mới lưu luyến buông ra.
Hắn thầm thôi miên bản thân "đây là chén cơm của Lâm Sinh Vi, đây là chén cơm của Lâm Sinh Vi, đây là chén cơm của Lâm Sinh Vi" mấy lần, sau đó gượng gạo nặn một nụ cười, ngoắt mắt nhìn đạo diễn, nghiến răng nói: "Quay cho đàng hoàng, nếu bộ phim này mà không cầm được giải, tôi tìm ông hỏi tội."
Nội dung cảnh này là nam chính nghĩ tới người thầm mến du͙© vọиɠ trào dâng tɧẩʍ ɖυ dưới nắng mai.
Lâm Sinh Vi phải thể hiện được tâm trạng yêu mà không thể với tới, biết là hèn mọn nhưng vẫn muốn giữ lấy, tình cảm phức tạp trong lòng nam chính.
Người trong phim trường giảm hơn nữa, chỉ còn vài thợ chụp ảnh. Đạo diễn ngồi trước màn ảnh, Lâm Sinh Vi đã thay đồ xong, đang ngồi trên giường, đầu tựa vào đầu giường, nắng vàng từ cửa sổ rọi vào, cậu cởϊ áσ trên người, vứt dưới sàn, những đường cong chập trùng che lấp dưới tấm mền mỏng, khuôn mặt cậu nhuốm màu đau khổ tình yêu, rồi lại vì du͙© vọиɠ mà pha chút sắc hồng.
Triệu Tứ An đứng một bên, mặt lạnh như đá.
Đạo diễn cố tình nhìn không thấy, tập trung quan sát ống kính. Trong màn hình Lâm Sinh Vi nhắm chặt hai mắt, môi đỏ mở ra một khe nhỏ, đầu lưỡi hồng nhạt lúc ẩn lúc hiện, cậu rêи ɾỉ gọi tên người thầm mến, cơ thể trắng như tuyết vặn vẹo trên giường, tay cậu trượt theo phần eo, tiến vào trong chăn.
Cảnh này lên phim hẳn chưa tới một phút, nhưng vì đạo diễn gà mẹ, quay mất cả buổi sáng.
Triệu Tứ An cực lực khắc chế, may mắn hôm nay hắn mặc đồ form rộng, hắn chui vào một gốc, kề sát người trên vách tường, hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng đợi được Lâm Sinh Vi quay xong.
Hắn nhìn Lâm Sinh Vi từ trên giường bước xuống, nửa người trên trần trụi, ánh mắt cậu quét một vòng quanh trường quay, cuối cùng dừng lại nơi hắn đứng. Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Tứ An giơ tay lên, lòng bàn tay hướng xuống dưới, năm ngón tay khẽ ngoắc ngoắc.
Lâm Sinh Vi vừa đi tới trước mặt hắn liền bị Triệu Tứ An kéo tay, đối phương hầm hầm chẳng nói tiếng nào, siết cổ tay cậu, kéo ra ngoài phim trường.
Lâm Sinh Vi ngơ ngác, ngoan ngoan theo sau hắn.
Phim trường sau khi giải tán gần như không còn ai, cả hai rời chỗ quay, đi qua hành lang, Triệu Tứ An đá văng cửa WC nam, sau đó cầm biển báo "khu vực đang làm vệ sinh" vàng chóe dựng phía ngoài.
Lâm Sinh Vi im lặng nhìn một loạt hành động của hắn, không chút dị nghị theo Triệu Tứ An vào buồng vệ sinh.
Mùi đàn hương trong này rất nồng, ngập tràn quanh mũi, Lâm Sinh Vi không thích cái mùi này, bèn vùi mặt vào l*иg ngực Triệu Tứ An. Trong lúc đó tay Triệu Tứ An cũng giữ lấy eo cậu, một tay khác nắm cổ tay Lâm Sinh Vi, dẫn dắt cậu, để lòng bàn tay mềm mại kia đυ.ng vào đũng quần gồ lên vì cương.
Triệu Tứ An khàn giọng, rêи ɾỉ mộ tiếng, "Em xem làm sao bây giờ? Anh chỉ nhìn em thôi thằng em liền cứng."