Chương 8
Còn tận mười phút mới hết giờ làm việc.
Vu Dĩ Đình đứng trong này mà tim cứ dồn dập đập mãi không yên.
Miệng bảo ngại, nhưng kỳ thực trong lòng đang mừng hơn hớn. Được cô ấy mời về dùng bữa như một người bạn thân thích, cũng đồng nghĩa trong lòng người ta, thì ra cô cũng có chút địa vị.
Nghĩ đến đây, Dĩ Đình đột nhiên không tài nào ngăn được nụ cười trên khóe môi, trong vô thức lại kéo lên một đường nhẹ nhàng.
Chị Mây - nhân viên còn lại của tiệm, tay vừa dọn dẹp mà mắt lại không ngừng tò mò nhìn sang phía Dĩ Đình. Hiếm khi thấy con bé rơi vào trạng thái hồn phách bay xa như thế này. Thế nên kiểu gì cũng phải thừa cơ châm chọc một chút.
- Sao tự nhiên lại cười thẹn thùng thế em? Đang tương tư ai hả? - Giọng chị kéo thật dài, lại còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "tương tư".
Không ngoài dự đoán, Dĩ Đình tức khắc trở nên ngượng chín cả mặt, bẽn lẽn giấu đi nụ cười đang dần không thể kiểm soát. Lắp bắp chối bay chối biến:
- Không... có đâu chị. Có... có ai đâu chị.
Dứt lời, con bé lật đà lật đật thu dọn, tốc độ dường như nhanh hơn cả gió. Cốt là muốn tránh đi tầm mắt dò xét của bà chị đứng cạnh đây mà.
Và ngay sau đó, tràng cười phá ra của chị Mây thật khiến Dĩ Đình xấu hổ đến độ chỉ muốn độn thổ quách cho xong.
Hôm nay đến phiên Dĩ Đình giữ chìa và đóng cửa. Chị Mây sau khi dọn dẹp các thứ đã xin phép về trước.
Đứng trước tấm gương nhỏ, cô ngẩm ngầm tự chải chuốt, tự tân trang lại thân mình một chút.
Niềm vui sướиɠ cứ chốc chốc lại chạy dọc, như lan toả, như lắp đầy mọi khoảng trống trong lòng mà cô vẫn hằng đeo lấy cả năm qua. Dường như không ngôn từ nào có thể lột tả được hết niềm vinh hạnh trong cô ngay lúc này.
Thế nhưng, bước chân còn chưa kịp rời cửa, khoảnh khắc xôn xao còn chưa kéo dài được bao lâu, tất cả đã buộc phải hãm phanh vì cuộc đối thoại ngoài kia của bọn họ. Vu Dĩ Đình vội vã rụt lại một bước.
- Ôi thấy mày giận như vậy xem như kế hoạch của tao đã thành công rồi. - Huyên Nhã khúc khích cười, không những không tìm cách dỗ ngọt lại cô bạn thân, mà còn ngang nhiên bỡn cợt đùa giỡn.
Sầm Uyên đang giận bừng bừng trong lòng. Mà cô nàng nỡ lòng nào cười như nắc nẻ.
- Kế hoạch? Kế hoạch gì? Nhưng mà tao thật chẳng hiểu. Tại sao cứ mỗi lần gặp nó là mày ngay lập tức cho tao ra rìa. Mày thân với nó hơn cả tao sao? - Đang nhíu mày, nó cũng phải buộc miệng thắc mắc.
Huyên Nhã vẫn điềm nhiên, tiếp tục cười.
- Thì kế hoạch trả thù một người đã bỏ rơi tao suốt những ngày qua. Thế, hiện tại, cảm giác của mày như thế nào? Có phải khó chịu lắm không?
- ....
- Hai tuần qua, tao chính là bị mày cho ra rìa như thế đấy.
- .....
- Tao rủ Dĩ Đình đi cùng, cũng chỉ muốn mày hiểu, cái cảm giác trở thành người thừa thải, thật sự rất khó chịu đấy.
Im lặng, và chăm chú lắng nghe, Sầm Uyên hình như hiểu được một phần nào đó đằng sau những lời cô vừa nói. Và bỗng nhiên, nó nhẹ nhõm bật cười thành tiếng.
- Thì ra mày cố tình chọc giận tao đó hả? Vậy mà cứ tưởng... mày có bạn thân mới rồi.
- Thế mày có muốn tao có bạn thân mới để rồi bỏ rơi mày không?
- Tất nhiên là không rồi.
- Vậy thì sau này mày không được phép bỏ rơi tao như thế nữa.
Bao nhiêu cái chau mày, bao nhiêu lời trách móc, cùng bao nhiêu nỗi hờn giận trong phút chốc liền nguôi ngoai. Cũng hôm nay, Sầm Uyên mới giật mình nhận ra, những ngày qua, cô đã tồi tệ đến nhường nào.
Cả hai khoan khoai cùng phá ra cười. Tinh thần thoải mái và nhẹ hẫng tựa như vừa vứt đi một tảng đá to nơi lòng ngực. Mọi khoảng cách trong giây phút như được hóa giải. Có những điều, thật ra chỉ cần một chút thành thật, thì tự khắc sẽ trở nên đơn giản và dễ dàng hơn.
Thế nhưng, họ vui nơi này, thật chất đâu hề biết rằng có một người đằng sau ấy, từ sớm đã rơi vào trạng thái tâm tư bất ổn.
Khi nhận ra bản thân mình chỉ là một công cụ để người ta lợi dụng, Vu Dĩ Đình lòng đau thắt đến cùng cực. Hóa ra, sau tất cả cũng chỉ là do một phút ngộ nhận nhất thời mà thôi.
Thật ngu ngốc vì đã tin. Tin rằng thứ tình cảm ấy là chân thật. Lẽ ra cô nên hiểu, thế giới của cô và Huyên Nhã, vốn dĩ có quá nhiều chênh lệch cho một mối quan hệ. Đừng nói đến bạn thân, cho dù chỉ là một người bạn bình thường, thì cũng đừng mong có một ngày sẽ đủ tư cách chạm đến.
Thôi thì cứ xem như là, khoảng thời gian qua tựa như một giấc mơ ngọt ngào. Nhưng chỉ tiếc, khi kết thúc còn chưa được viên mãn thì đã phải tự giác thức tỉnh rồi.
Vu Dĩ Đình lầm lì bước ra. Thần khí và tâm tư trong chốc lát đã trở nên trống rỗng đến lạ. Cô lúc này chỉ cảm thấy lòng nặng nề hơn bao giờ hết. Ngay cả việc nhếch lên một nụ cười gượng cũng cảm thấy thật khó khăn.
Trông thấy Dĩ Đình, Huyên Nhã đặt vội cốc nước đang uống dở xuống mặt bàn, nàng hớn hở giơ tay vẫy lên cao, í ới reo thành tiếng:
- Bên đây nè khờ!
Dĩ Đình nhanh chóng đóng lại cánh cửa, rồi nhanh chóng tiến về phía họ. Cặp mắt buồn hằn lên từng nét thật rõ, nhưng có lẽ, người ấy sẽ chẳng bao giờ nhận ra.
- Làm mệt lắm hay sao mà mặt bơ phờ vậy?
Thái Huyên Nhã tíu tít cười. Cứ gặp cô ta là nàng quen thói thích bẹo má. Nhưng hôm nay, khi những ngón tay thon dài còn chưa kịp chạm đến, nàng đã bị Dĩ Đình hất ra không chút chần chừ.
Cái hất tay ấy, tuy nhẹ nhàng, không gắt gỏng, không mạnh mẽ, nhưng lại đan xen chút hờn giận, một thứ cảm giác thật khang khác và khó thành lời.
Nhận ra điều khác lạ, Thái Huyên Nhã khẽ nhíu mày. Đôi mắt trăm phần khó hiểu.
- Cậu sao thế? Có chuyện gì không ổn sao?
Dĩ Đình lắc nhẹ đầu. Phải khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ héo úa trên mép môi.
- Tớ không sao. Tớ chỉ hơi mệt. Chắc là... tớ không đi cùng cậu được rồi. Hai cậu đi vui nhé. Tớ về trước đây.
Không kịp để bọn họ nói thêm gì, vừa dứt lời, cô nàng đã vội vã trở lưng quay đi.
Huyên Nhã bên cạnh cũng nhanh nhẹn chẳng kém. Phi như gió chặn ngay trước mặt đối phương, giương lên cặp mắt trừng trừng tỏ ý giận dỗi. Cô nàng gằn lên chất giọng toát đầy khí chất:
- Không đi tớ thật sự giận đó!
Gần như chết lặng đi một lúc, Dĩ Đình chợt nhận ra cái nhíu mày trước mắt sao quá đỗi ám ảnh. Trước đây, cũng chính vì cái nhíu mày này đã khiến cô mất ngủ cả đêm dài. Cũng chính vì cái nhíu mày này mà lòng cô đã từng rối bời đến lạ.
Tại sao cô lại phải bận tâm? Tại sao cô lại phải vì một người không thân mà buồn phiền đến như vậy?
Bất giác, lòng tự nhủ phải học cách cứng rắn, học cách làm ngơ. Đã đến lúc phải ngừng hy vọng, ngừng mơ mộng và ngừng mong chờ những điều phi thực tế.
Đôi khi, chạm tay vào những thứ mông lung mơ hồ, cũng giống như việc đang đùa nghịch với bong bóng xà phòng vậy. Lắm lúc còn chưa kịp làm gì cả, nó cũng có thể tự khắc nổ tung và biến mất.
Hồi lâu rất lâu sau đó, cô vẫn hững hờ với nét dỗi hờn của Huyên Nhã. Chẳng còn là vẻ lúng túng e ngại, chẳng còn là cái cúi đầu sợ sệt. Ngay lúc này, cô buồn như thể chẳng còn tâm trí để bận tâm bất cứ điều gì. Khẽ thở hắt một hơi, cô trùng giọng đáp lại:
- Uh. Thế cậu cứ giận tớ đi. Tớ thật sự rất mệt, không còn hứng thú đi đâu cả. Tớ về trước đây.
- ....
Dĩ Đình rời khỏi với bước chân trở nên nặng dần. Và đằng sau bóng lưng gầy đó, vẫn là cái nhíu mày của nàng. Nhưng chẳng còn là cái nhíu mày trách mắng hay hờn giận, mà là cái nhíu mày đầy khó hiểu và bộn bề nhiều suy tư.
Đôi mắt ấy, như chứa ngàn muôn tia hời hợt. Cái hất tay đó, không gắt gỏng nhưng lại đầy xa cách. Nụ cười đó, dường như lạnh ngắt đến vô cùng.
Tất thảy mọi thứ, đều khiến lòng Huyên Nhã khó chịu đến lạ.
***
Suốt cả buổi học hôm nay, Huyên Nhã căn bản là không có tâm trí học hành. Đôi mắt thi thoảng lại "vô tình" hướng về một dãy bàn khác, như tìm kiếm, như chờ đợi được một lần bắt gặp ánh mắt của "người ta" nhìn lấy mình dù chỉ là một cái lướt qua.
Nhưng kỳ thực, lần nào lần nấy cũng đều thấy lòng hụt hẫng, khi mà Dĩ Đình dường như chỉ biết chúi mặt vào quyển vở, không thì ngước mắt nhìn bảng mà tuyệt nhiên chẳng thèm ngó ngàng gì đến xung quanh.
Giờ giải lao, Huyên Nhã ngỏ ý muốn mời Dĩ Đình ăn sáng cùng, và điều này hiển nhiên lại khiến Sầm Uyên nổi giận.
- Hôm nay tao lại chẳng bỏ rơi mày? Mày kiếm nó làm gì nữa?
- Ờ thì... tại tao có bài muốn hỏi. - Huyên Nhã ngập ngừng nói sau hồi lâu suy nghĩ.
Hôm nay, cái tránh né của "người đó" thật sự khiến lòng cô khó chịu vô cùng. Cô rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, và lý do vì đâu mà thái độ của Dĩ Đình bỗng nhiên lại trở nên lạnh nhạt đến đáng sợ như vậy.
- Bài gì muốn hỏi? Trước đây mày có hỏi bài ai bao giờ? - Sầm Uyên chau mày.
Bạn thân của nhau bao năm, thật ra chẳng cần phải dò hỏi hay điều tra quá nhiều, cũng thừa sức nhận ra khi nào đối phương là thật lòng, và khi nào là giả dối.
Rõ ràng ngay lúc này, Huyên Nhã, một cái ngước mắt nhìn thẳng vào cô cũng chẳng làm được. Thì dựa vào điều gì để buộc cô phải tin nó đây?
Một thoáng lưỡng lự, Sầm Uyên từ thái độ không hài lòng chuyển sang chất giọng nghiêm túc hơn.
- Nhã, tao hỏi thật. Nó có điều gì khiến mày mến mộ đến như vậy?
Trong một chốc, Huyên Nhã như lặng đi vì câu hỏi bất ngờ của nó.
Điều gì sao? Thật ra chính cô cũng chẳng rõ. Chỉ biết là, mỗi khi bên cạnh cậu ấy, cô cảm thấy cuộc sống này mới thật chân thành và giản dị làm sao.
Mỗi khi bên cạnh cậu ấy, thời gian tự khắc sẽ trôi nhanh hơn bất kỳ khoảnh khắc nào mà cô từng nếm trải.
Mỗi khi bên cạnh cậu ấy, cả không gian như được lấp đầy bởi sự bình yên, bởi những tràng cười thanh thoát, cùng những câu chuyện vu vơ không hồi kết.
Và cậu ấy, là người đầu tiên mang đến cho cô cảm giác thích gần gũi đến như vậy.
- Tao không tin những ngày qua mày tìm đến nó chỉ để chọc giận tao. Cả chuyện hôm qua nữa, mặc dù mày nói tất cả chỉ là một kế hoạch. Nhưng tao cảm thấy, bản thân mày cũng rất chào mừng nó sang nhà, đúng không? - Sầm Uyên tiếp lời hỏi, cái chau mày hằn rõ theo từng câu từng từ.
Huyên Nhã ngập ngừng một thoáng rất lâu. Có lẽ những điều Sầm Uyên vừa nói đã khiến nàng phải thần mặt suy nghĩ lại.
Nhưng rồi, đến khi trông thấy Vu Dĩ Đình lướt ngang, vội vội vàng vàng rời lớp mà chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy mình một lần. Huyên Nhã sau cùng cũng biết được câu trả lời.
- Xin lỗi. Nhưng tao... đi đây chút.
- Mày đi đâu? Không định ăn sáng với tao sao? - Sầm Uyên nắm chặt tay cô, quyết không để nó rời khỏi.
Nhìn theo bóng ai đó xa dần mà lòng nàng càng thêm khẩn trương. Huyên Nhã bây giờ chẳng còn thiết bận tâm quá nhiều, chỉ còn nhận thức được, nơi lòng này, kỳ thực rất khó chịu khi phải đối mặt với thái độ thờ ơ lạnh nhạt của Dĩ Đình hôm nay. Và cô chỉ muốn nhanh chóng tìm ra được nguyên nhân thỏa đáng.
- Mày định đuổi theo nó à? Phải không? - Sầm Uyên tức giận ra mặt, cổ tay cô bị nó siết chặt hơn.
- .....
- Tao muốn mày xuống ăn sáng với tao bây giờ. Nếu mày vì nó mà bỏ rơi tao như vậy, sau hôm nay, đừng bao giờ nhìn mặt tao nữa!
Huyên Nhã chần chừ một thoáng rất lâu. Vừa khó xử, lại vừa ray rứt trong lòng. Tâm trí hiện tại hỗn loạn đến mức chẳng còn biết phải làm gì ngoài việc chạy theo lý trí của con tim.
Cuối cùng, cô buông quyết định:
- Xin lỗi mày! Nhưng tao thật sự có chuyện cần hỏi. Sẽ lên ngay mà, mày đợi tao nhé.
Dứt lời, Huyên Nhã dùng hết sức gỡ bàn tay của nó ra khỏi người. Nhanh như gió đuổi theo bước chân người kia, chỉ mong là quyết định này, sẽ không khiến cô phải hối hận.