Chương 4
Tháng tư bắt đầu với những cơn mưa rả rích.
Chiều về với những hạt mưa lất phất trên đỉnh đầu, dập tắt đi cả cái nắng dịu của buổi hoàng hôn giữa lòng thành phố, bức tranh màu da cam đẹp như tranh vẽ.
Người ta thường ví mưa tháng tư như tâm trạng của một cô gái còn xuân. Thất thường, bất chợt, khó mà lường trước được. Cũng giống như mới giây trước còn nắng oi nắng ả, vài giây sau đã có thể kéo đến hàng tấng mây đen u ám, rồi thì mưa ồ ạt trút xuống như không chờ một ai kịp đón đầu.
Tan học, cổng trường túa ra hàng trăm con người chen chúc nhau qua bãi xe.
Vu Dĩ Đình nép mình vào mái hiên, lơ đễnh thả hồn vào cơn mưa tầm tã của những ngày đầu hạ. Mưa luôn khiến lòng cô buồn nao nê, một nỗi buồn tản mạn không ngôn từ nào có thể lột tả.
Nhưng rồi, một bàn tay chạm vào người đã tức khắc kéo cô thoát khỏi những mê man mộng mị.
- Đứng đây làm gì đó khờ? - Thái Huyên Nhã nhéo vào tay cô, từ lúc nào đã đứng cạnh.
Cô nàng có chút giật mình.
- Không... Không có làm gì. - Dĩ Đình đầu lắc lắc. Trò chuyện mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt đối phương dù chỉ là lướt qua một cái nhẹ bẫng.
Cứ mỗi khi chạm mặt Thái Huyên Nhã, cô đều bất giác trở thành một con người không được bình thường. Nếu không muốn nói là quá đỗi bất thường.
- Tớ lại chẳng ăn thịt cậu, sao sợ tớ thế?
- Tớ không... - Dĩ Đình tiếp tục lắc đầu.
Huyên Nhã đứng cạnh kỳ thực không thể nhịn được cười. Tỏ ra vô cùng thích thú với điệu bộ khờ khệch của cô ta, thế nên thừa cơ trêu thêm chút nữa.
- Tiếng việt của cậu không được tốt phải không?
- Sao? Không. Tiếng việt của tớ rất tốt mà. - Cô nàng nghiêm túc trả lời một câu hỏi vốn dĩ chẳng hề nghiêm túc chút nào.
- Ơ. Cứ nghĩ từ vựng của cậu chỉ có mỗi từ "tớ" với "không" thôi chứ.
Trông thấy nụ cười sảng khoái của đối phương, Dĩ Đình mới tỉnh người ngộ ra được mình bị trêu, liền xấu hổ quay phắt đi hướng khác, từng ngón tay đan vào nhau rối rắm như những loạn chỉ. Chẳng hiểu sao, ánh mắt của cô ấy, chính là luôn khiến cô bối rối đến lạ lùng.
- Thôi. Tớ đùa thôi. Chưa về thì tớ nhờ cậu giúp một chuyện được không?
Dĩ Đình tức khắc gật gật: "Được cậu."
Cô trả lời trong chớp nhoáng mặc dù vẫn chưa biết đối phương sẽ nhờ vả chuyện gì.
- Hộ tống tớ băng sang bên kia đường được không?
Thoáng ngạc nhiên, đôi mắt cô có vẻ mở to hơn:
- Cậu... không biết qua đường sao?
Lần này thì đến lượt nàng đỏ mặt vì xấu hổ. Chiếc mũi cao thanh thoát cũng theo đỏ mà hồng hào lên một phần.
Thì ra đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo của một người được mệnh danh là hoa khôi của lớp. Lại có những khiếm khuyết nhỏ nhặt đáng yêu đến như thế.
Hoặc cũng có lẽ vì từ bé sinh ra đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc, sống quen trong nhung lụa nên luôn được bảo bọc trong vòng vây an toàn của gia đình. Xe cộ thành phố lại ùn ùn như mặt trận hỗn loạn, kỳ thực cô đâm ra sợ sệt cũng chẳng phải là điều quá đỗi thảng thốt.
- Biết rồi còn gắng hỏi lại làm chi? Giờ có đồng ý giúp hay không hả? Không thì tớ nhờ người khác. - Huyên Nhã vì ngượng nên đâm ra đanh đá hẳn, bĩu môi một cái tỏ ý dỗi ra mặt.
Rõ ràng là đang xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ấy vậy mà cứ thích tỏ vẻ cao ngạo. Quả thật điệu bộ ấy không thể khiến Vu Dĩ Đình nén được tiếng cười.
- Giúp. Tớ giúp mà. - Dĩ Đình vừa cười vừa nói, đầu nhiệt tình gật gật vài cái.
- Cười? Còn dám cười tớ sao? - Huyên Nhã tức tối bẹo vào má cô trừng phạt, cái tội dám cười trên nỗi nhục nhã của người khác.
Nhưng kỳ thực Vu Dĩ Đình khi cười trông rất duyên. Để ý kỹ mới thấy nơi mép môi còn xuất hiện thêm hai đồng điếu nho nhỏ. Dường như hoàn toàn lột xác thoát khỏi vẻ mặt u ám lạnh tanh thường ngày.
- Để tớ đưa cậu sang đó. Nhưng mà... trời đang mưa lắm. - Dĩ Đình nói, hồi sau tay lại lật đật cởi ra chiếc áo khoác trên thân.
- Mưa thì khoác áo vào, sao lại cởi ra? - Huyên Nhã hơi thắc mắc, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi hành động ngược ngạo của cô ta.
Vu Dĩ Đình giũ áo một lúc. Rồi bất ngờ đưa nó cho Huyên Nhã, dưới cặp mắt tròn vo đầy bất ngờ của cô nàng.
- Tớ... tớ thấy... cậu, áo sơ mi của cậu... hơi mỏng. Cậu... cậu nên khoác vào.
Hóa ra vì sợ chiếc áo mỏng nhánh của cô khi hòa vào mưa sẽ trở nên "trong suốt", nên Dĩ Đình đã rất chu đáo để nhắc nhở.
Huyên Nhã đột nhiên lặng đi một lúc. Ngay cả những chuyện vốn dĩ cô còn chẳng màng bận tâm đến, thì Dĩ Đình lại khiến cô phải giật mình ngạc nhiên.
- Cám ơn cậu... - Huyên Nhã chầm chậm khoác áo vào.
Chiếc áo đã cũ, không dày dặn chắc chắn như những chiếc áo trước đây cô từng mặc. Cũng không cầu kỳ kiểu cách, chỉ đơn giản là một chiếc áo trơn màu tím hoa sim. Nhưng mà, đủ khiến lòng cô rung rinh chút ấm áp.
***
Qua đến bên kia đường, Thái Huyên Nhã ngỏ ý muốn mời Vu Dĩ Đình một bữa ăn tối. Nhưng cô nàng tất nhiên sẽ không nhận lời.
- Tớ phải về rồi. Tối còn phải đi làm nữa. - Tay gãi gãi mái đầu, cô ngại ngùng từ chối.
- Thế đi làm không cần ăn gì hả? Cậu tưởng cậu là siêu nhân sao? Không cần ăn vẫn sống à? - Huyên Nhã nạt nhẹ.
Hóa ra một mỹ nữ như nàng đây cũng rất thích dùng chiêu dọa dẫm nạt nộ. Mà hình như cô chỉ rỗi hơi để doạ mỗi tên khờ này thôi.
- Nhưng mà tớ có làm sẵn cơm ở nhà rồi. Ra ngoài ăn tốn kém lắm...
- Được thôi. Về nhà ăn cơm thì về nhà ăn cơm. Tớ tha cậu lần này đấy.
Vu Dĩ Đình khẽ cười. Cũng vội vã chào tạm biệt để bắt kịp chuyến xe.
Nhưng mà, không hiểu sao, cô bước đến đâu, Thái Huyên Nhã lại bước theo đến đấy. Dường như không hề có ý định gì là sẽ rời khỏi.
Tận cho đến khi cô đã đặt chân bước vào bến xe cách trường tầm vài trăm mét. Thái Huyên Nhã vẫn tò tò theo cô đến dấu chân cuối cùng.
Thật kỳ lạ, thường ngày Huyên Nhã luôn có tài xế riêng đưa đón. Lý do vì đâu mà hôm nay lại chuyển sang ngồi xe buýt?
Cảm thấy đặc biệt khó hiểu, Vu Dĩ Đình đành dừng chân.
- Cậu... Sao cậu... cậu không về?
Huyên Nhã giương lên đôi mắt long lanh, thản nhiên trả lời: "Thì tớ đang về mà."
- Cậu... hôm nay cậu ngồi buýt về sao?
Huyên Nhã tiếp tục thản nhiên gật đầu: "Ừ, hôm nay tớ ngồi buýt về mà."
- Thế... thế cậu biết bắt tuyến nào để về đến nhà không?
Thay vì trả lời, Huyên Nhã đột nhiên lại hỏi ngược lại: "Thế cậu bắt tuyến nào?"
- Tớ bắt xe số năm, đi thẳng về nhà.
Huyên Nhã không cần nghĩ ngợi chi nhiều, lại nhún vai, tỉnh rụi đáp lại: "Thế thì tớ cũng bắt xe số năm."
Vu Dĩ Đình suýt tí nữa là té ngửa. Cô ta nghĩ rằng chuyện đón xe về nhà là chuyện có thể đem ra đùa giỡn hay sao? Đúng là suy nghĩ của một tiểu thư đôi khi thật khó mà hiểu được.
- Còn đứng đó làm gì? Tí nữa không bắt kịp xe đừng đổ thừa tớ nhá. - Huyên Nhã thúc vào vai cô, tiện thể chỉ tay vào đồng hồ nhắc nhở rằng hiện tại đã hơn năm giờ.
Dĩ Đình gật gật gù gù. Ban đầu cứ cho rằng Huyên Nhã đùa nhây một tí, nhưng nào ngờ đâu, cô ta đúng thật là thong dong bước hẳn lên xe số năm, lại còn bình thản ngồi xuống cạnh cô mà không cần biết đến địa điểm dừng trạm của nó.