Chương 3
Vu Dĩ Đình hôm nay đến trường với từng bước chân nặng như búa tạ, bộ mặt lầm lì cứ cúi gầm từ cổng lớn cho đến khi đã xuyên toạc qua cánh cửa phòng học thân thuộc.
Chả là chuyện bị oan hôm qua đã trở thành tâm điểm của những cuộc bàn ra tán vào. Cũng đã lường trước được Sầm Uyên sẽ không bỏ qua cơ hội để bêu xấu mình trước toàn thể lớp, thiết nghĩ cô cũng chẳng nên quá bận tâm và để lòng đến những điều ấy.
Trái lại, điều khiến cô đắn đo lại chính là việc làm sao để minh oan với Huyên Nhã rằng mình trong sạch.
Vừa đến cửa lớp học được vài bước chân, cô đã chạm mặt trực diện Thái Huyên Nhã. Nàng vòng tay trước ngực, từng tia mắt rực cháy và thắp lên như muôn ngàn viên đạn hung hăng xẹt ngang. Nàng chẳng còn chút hứng thú với con người này, chỉ muốn thờ ơ lướt qua nhưng cuối cùng đành phải tạm ngừng bước vì bị chắn lối, nếu có trách thì trách khung cửa lớp học quá chật hẹp.
Không đợi quá đôi phút, Huyên Nhã bực dọc lên tiếng ngay:
- Này, cậu đang ngáng đường tôi đấy!
Bị nạt một tiếng, Dĩ Đình liền vội vàng bước sang một bên để nhường đường cho nàng. Thật ra, cô chẳng có ý muốn ngáng lối nàng đâu, chỉ là muốn nán lại đối phương đôi phút để có cơ hội giải thích. Nhưng cuối cùng, chỉ một giây chần chừ liền như vứt bỏ cả cơ hội tốt đẹp trước mắt.
Hiện tại bao nhiêu cặp mắt đều đang đổ dồn về phía cô, hướng cô như là tâm điểm của sự chú ý. Nhưng thoáng qua trong từng ánh mắt, từng lời nói văng vẳng bên tai, rõ ràng những gì cô nhận được chỉ là hàng trăm lời khinh rẻ, hàng nghìn lời miệt thị chát chúa khó nghe.
Ngồi vào bàn mà lòng cô mang nặng nhiều cảm xúc, muốn thở dài bỗng nhiên cũng trở thành một cử chỉ khó khăn. Chuỗi ngày dài ở nơi đất khách này, rốt cuộc thì đến bao giờ mới có hồi kết thúc?
Vẫn cặp mắt buồn tênh đó, xa xăm dõi theo một khoảng không mơ hồ đến xao lãng.
Chợt nhận ra phía đông hôm nay không còn hừng nắng như mọi ngày. Không còn là một màu vàng chói lóa rạng ngời bên ô cửa sổ. Nó trông âm u hơn, mịt mù hơn.
Nhiều khả năng chốc nữa đây, sẽ có cơn mưa to đổ bộ vào lòng thành phố.
Và cứ mỗi khi mùa mưa về, lòng cô lại trỗi dậy niềm nhớ nhung da diết. Nhớ quê nhà, nhớ cha mẹ, nhớ lũ bạn chân trần hồn nhiên, nhớ tất thảy những điều giản dị mà tuyệt vời nhất của làng quê thân thuộc.
Thuở ấy, cùng chúng nó rong rảo thả diều bên bờ đê, biết bao lần rồi mà vẫn không chút chán ngán. Thậm chí có đôi khi, còn điên dại đến mức long bong chơi trốn tìm dưới những cơn mưa tầm tã. Bùn bẩn, nhớp nháp, nhưng lại vui.
Rồi từ khi một mình đối mặt với những thử thách nơi thành phố xa hoa, cô dường như đã đánh mất đi niềm tin sống. Quên mất đi ý nghĩa của nụ cười. Và quen dần vác lên bộ mặt chai sạn với mọi thứ. Người nói mặc người, đời bạc kệ đời, cô chẳng còn thiết phải bận tâm.
***
Trước khi bắt đầu vào tiết, Huyên Nhã cùng Sầm Uyên xuống căn tin mua cơm lót dạ. Vẫn là phần cơm quen thuộc từ quầy dì Tư.
- Cho con hai phần nha dì.
- Hôm nay trông con xuống sắc dữ nha Nhã. Có chuyện gì buồn hả con? - Dì Tư bận rộn bới cơm, nhưng cũng không quên hỏi thăm xấp nhỏ.
- Dạ không. Có chút chuyện gia đình thôi ạ. - Huyên Nhã gượng nhếch lên một nụ cười buồn.
Sầm Uyên bên cạnh huých khẽ vào vai cô, nhỏ giọng:
- Lại gây nhau với ổng hả?
Cô điểm nhẹ mái đầu. Sự uể oải liền sau đó hằn rõ trên khuôn mặt.
Rồi không sớm thì muộn, người đàn ông đó cũng sẽ bỏ lại hai mẹ con cô, phủi tay mà đi theo người đàn bà khác, điềm nhiên xem đây là điều rất đỗi bình thường. Duyên phận đã hết, nợ nần tiền kiếp cũng đã trả xong, thì ông tự cho rằng mình có quyền bắt đầu lại một cuộc hôn nhân xứng đáng.
Tình yêu đôi lúc cũng giống như một trận chiến. Và điều lãnh khốc nhất ở đây chính là người nào yêu nhiều hơn, người đó sẽ là kẻ bại trận.
- Gia đình con xảy ra chuyện gì hả? - Dì Tư vẫn ấm giọng hỏi han.
Thoát khỏi dòng suy tư, Huyên Nhã qua loa đáp lại:
- Không ạ. Không có gì đâu dì.
- Ừ thế thì đừng ủ rũ như thế nha. Không còn xinh nữa đâu đó.
Cô phì cười thành tiếng, mái đầu gật gật:
- Con biết rồi mà.
- À mà bạn con hôm qua bị suyển ấy, giờ sao rồi con? - Mặc dù đã hoàn thành đủ đầy hai phần cơm nóng hôi hổi, dì Tư ngừng tay nhưng vẫn tiếp tục bắt chuyện.
Nghe nhắc đến cái tên mà cô đang rất mực giận dỗi, vẻ mặt nàng ta ngay tức khắc liền chuyển sắc âm u hơn. Nhưng vì phép lịch sự, cô đành bấm môi trả lời đại khái:
- Dạ bạn ấy khoẻ rồi dì.
- Ừ, thế thì tốt. Chứ hôm qua dì nhìn con bé lăn đùng xuống đất trông đến tội.
Chẳng còn nghe được lời đáp từ cô nữa, mà thay vào đó là một tiếng "hừ" nhẹ nhàng thoáng qua. Cô ta đã khiến nàng tràn trề thất vọng, thế nên đừng hòng nàng đây phải một lần để mắt hay bận tâm đến con người kia một lần nào nữa.
Rồi như chợt sực nhớ ra điều gì đó, dì Tư vội tiếp lời như sợ rằng hồi sau sẽ lại quên mất:
- À mà đúng rồi. Có chuyện này dì quên...
***
Giờ ra về.
Dòng người đang thưa dần qua cánh cửa, nhưng Dĩ Đình vẫn đứng đó.
Ban đầu có ý định sẽ thu hết can đảm tìm đến Sầm Uyên để giải thích rõ mọi chuyện, nhân tiện hoàn lại cho cô ta tờ năm trăm quý báu. Tiền vốn không phải là của mình, cầm trên tay cô cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng hôm nay hình như Sầm Uyên bận chuyện gì đó, từ sớm đã trốn về ngay khi sắp bắt đầu tiết ba.
Thế nên khi tan học, cô đành nhờ đến lớp trưởng Thái Huyên Nhã nhận thay.
Lớp học bây giờ chỉ còn lại cô và Huyên Nhã. Dù cho hiện tại gió to gần như thừa sức thổi tung mái tóc, nhưng trái ngược cô lại cảm thấy ngột ngạt đôi chút. Đến bắt chuyện với Sầm Uyên, mặc nhiên cho cô ta quát tháo có lẽ cũng chẳng căng thẳng bằng việc đứng trước một người con gái lãnh đạm và sắc sảo như Huyên Nhã.
- Chuyện gì?
Chất giọng nghiêm lãnh của nàng vô tình lại khiến Dĩ Đình nghẹn ứ cổ họng. Rõ ràng lúc nãy còn soạn sẵn trong khối óc vạn lời muốn nói, tự dưng bây giờ lại bị tia mắt sắc bén đó đốn gục trong một giây. Ấp a ấp ung, phải cố gắng lắm cô mới đủ bình tĩnh buông lời:
- Tớ... tớ muốn trả tiền...
- Trả tiền? Tiền này là của Uyên. Chứ có phải của tôi đâu?
- Nhưng mà... Uyên về rồi. Nhờ cậu đưa giúp...
- Tôi nghĩ cậu tự tay đưa nó thì tốt hơn. Mà cậu đến chỉ định trả tiền thôi sao? Không còn gì muốn nói à?
- Tớ không...
Cuộc đối thoại diễn ra liên tục, nàng hình như vẫn còn khá nhiều lời muốn nói cùng đối phương, nhưng ngoài hành lang bỗng nhiên có giọng nói thứ ba cắt ngang nên cuộc đối thoại hiển nhiên phải tạm bị gián đoạn.
- Nhã ơi. Tui đem sách trả bà này.
Trong khi nàng đang ngoài kia tiếp cô bạn tình cờ ghé ngang thì nơi đây, Dĩ Đình vẫn cứ mãi băn khoăn không biết phải làm sao để nàng đồng ý nhận hộ tờ năm trăm. Giá trị của nó thật lớn, ngộ nhỡ nếu không cẩn thận đánh rơi, không những chuyện không được giải quyết mà sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Suy nghĩ hồi lâu, có ý định như chợt bừng sáng và nảy lên trong đầu. Cô vội vã gấp gọn lại tờ tiền, tùy tiện nhét bừa vào ngăn cặp nào đó của nàng. Làm như vậy, nàng ta chắc chắn sẽ không còn đường để từ chối.
Nhưng rồi, vẫn còn đang loay hoay với cái khóa kéo bị kẹt, nàng đã trở vào sau khi nhận lại quyển sách trên tay. Trông thấy cô ta lục đυ.c trên ngăn cặp của mình, nàng lập tức chỉ tay và thẳng thừng quát khẽ một tiếng:
- Này. Làm gì đấy? Lại định trộm tiền tôi sao?
Lạnh, tuyệt tình, gắt gỏng, bấy nhiêu đó thôi đủ khiến tay chân Dĩ Đình run lẩy bẩy, tim bị dọa đến chết đứng. Cảnh tượng này cứ như bản thân vừa bị bắt quả tang khi đang làm một việc xấu nào đó, nhưng kỳ thực trong lòng lại đang gào thét không ngưng: "Lại oan cho tớ rồi."
Dĩ Đình hốt hoảng mất vài giây, vội vã rụt tay lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi tuyệt nhiên bị giấu ra phía sau.
- Không không. Tớ... Tớ...
- Cậu lục cặp tôi làm gì?
- Tớ... Tớ không... Tớ chỉ... - Vu Dĩ Đình tiếp tục ú ớ, chữ nghĩa trong đầu lại bị cái khí thế cao lãnh ấy khiến cho tiêu tan, một câu giải thích đường hoàng cũng chẳng thể mở lời.
Huyên Nhã lắc nhẹ mái đầu. Suốt từ nãy đến giờ cô còn chẳng nghe được một lời ra hồn nào được thốt ra. Cả cuộc đối thoại hầu như đều được bao trọn bởi vô vàn chữ "tớ" với cả chữ "không" vô nghĩa. Nghĩ cũng thật ngán ngẩm.
- Có thật là cậu khờ đến vậy không? - Giọng Huyên Nhã từ đanh đá bỗng dưng chuyển sang ôn hoà.
Đần mặt ra vài giây, Dĩ Đình có cảm giác như mình vừa lạc vào cõi mơ bất đắc dĩ. Mới nãy thôi nàng còn nạt nộ mình như mẹ nạt con. Lí do vì đâu lại bỗng nhiên trở nên dịu dàng đến như vậy?
- Rõ ràng bản thân không làm gì sai. Tại sao lại nhát đến mức một câu giải thích cũng không nói được hả?
Chất giọng con người kia vẫn cứ nhẹ nhàng như thế, khiển trách nhưng cũng đượm vẻ cảm thông. Khó hiểu và bất ngờ, toàn thân cô như bất động, cử động một chút dường như cũng trở nên khó khăn biết mấy.
- Có phải cậu định bỏ tiền vào cặp tớ không? - Nhẹ giọng, Huyên Nhã tiếp tục hỏi.
Đầu cô tức khắc gật gật, có tia mừng rỡ ánh lên trong đáy mắt. Thứ cảm giác khi bản thân được minh oan mà không cần nhọc công giải thích, kỳ thực cũng là một điều đáng để ăn mừng.
- Thế tại sao không chịu giải thích? Cứ ú ú ớ ớ mặc cho người ta hiểu lầm sao?
Dĩ Đình vụng về gãi đầu, e ngại cắm mặt xuống đất, bỏ mặc cho câu hỏi kia vẫn chưa có lấy một lời đáp rõ ràng.
- Nói chuyện với tớ mà nhìn đi đâu thế hả? - Huyên Nhã lén lút cười khẽ. Dùng tay nâng lên chiếc cằm e thẹn của cô.
Gò má Dĩ Đình đột nhiên nóng bừng không thể kiểm soát, cũng rất cố gắng để ngẩng lên mái đầu nhưng ánh mắt thì tuyệt nhiên vẫn không thể nhìn thẳng vào đối phương.
- Này. Xin lỗi nhé! - Nàng thúc nhẹ vào bả vai ấy, cặp mắt trong veo cũng theo đó mà tít lại rạng ngời.
- .....
Đúng là con gái sáng nắng chiều mưa, thái độ có thể vì một điều thật nhỏ mà thay đổi nhanh đến chóng mặt.
- Hôm qua là tớ hiểu lầm cậu. Cho tớ xin lỗi.
- .....?
- Này!!! Cái mặt cậu chỉ có mỗi cái sắc thái đần thối ấy thôi đó hả?
- .....
- Hời ơi cậu làm tớ tức chết!!!! - Tức tối, nàng vươn tay bẹo vào má cô.
Cái khuôn mặt này, vừa đáng ghét nhưng lại vừa đáng thương. Cô ta đúng thật là khờ, là tên đại ngốc duy nhất trên thế giới. Bị người khác hiểu lầm, vu oan, bị người người mặc nhiên chỉ trỏ, bêu rếu, vẫn lặng lẽ chịu đựng, không chút phẫn nộ hay vùng dậy để tự minh bạch cho bản thân.
Bị nàng bẹo má, Dĩ Đình hớt hải né ra, vội bước lui về sau.
- Đừng đυ.ng vào mặt tớ.
Toàn thân đen đúa, cẳng tay cẳng chân thì xăm kín những mảng da sạm màu, rám nắng, lại sần sùi. Trước đây, chỉ cần có ai đó vô tình chạm phải, họ sẽ lặp tức tách ra kèm theo cái trề môi kinh tởm. Thế nên cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, cô đã quen dần với việc ngại bị người khác động chạm.
- Làm như mặt quý lắm không bằng! - Huyên Nhã chẳng hiểu lý do, vừa nguýt vừa bĩu môi tỏ ý khiển trách.
- Không. Chỉ là tớ sợ bẩn tay cậu. Nhưng mà... chuyện nãy giờ là...?
Thoáng ngập ngừng, Huyên Nhã ra hiệu bảo cô ngồi xuống. Thật chậm rãi mà đem toàn bộ câu chuyện thuật lại cho cô nghe.
- Chả là lúc nãy tớ xuống ăn sáng quầy dì Tư bán cơm. Dì bảo hôm qua trong lúc nhốn nháo, tiền từ trong túi cậu rơi ra. Sợ bay mất nên dì vội nhét nó vào cặp cậu. Sau đó định vài giờ sau ghé thăm cậu rồi báo cho cậu biết. Sợ cậu cuống cuồng đi tìm. Nhưng không may con dì bị sốt, phải về đột xuất. Thành ra không kịp nói. Nãy dì nhờ tớ hỏi cậu xem đã phát hiện ra tiền trong cặp chưa. Sợ cậu lấy sách lấy vở không để ý lại đánh rơi.
Câu chuyện được nàng thuật lại thật rõ ràng và chi tiết. Cuối cùng thì sự thật cũng được phơi bày ra ánh sáng, lòng cô bỗng chốc trở nên an yên, nhẹ nhõm và bình lặng đến lạ thường.
- Này khờ! - Huyên Nhã gọi, lại vươn tay bẹo bẹo vào má cô.
Nghĩ cũng thật chẳng hiểu nổi. Cái bản mặt trông bẩn bẩn này có gì thu hút nàng đến thế?
- Đừng chạm vào mặt tớ mà. - Ngại ngùng, cô lại tìm cách né ra.
- Cứ thích bẹo đấy thì sao? - Mặc kệ lời cấm cản vô lí ấy, nàng vẫn ngang nhiên bẹo thêm vài cái. Chính là cố ý chọc cho cô ta đỏ mặt tía tai, để rồi sau đó lại được chiêm ngưỡng bộ mặt rất đỗi đáng yêu mỗi khi đối phương thẹn thùng.
Và cứ thế, cuộc trò chuyện kỳ thực không kéo dài quá lâu. Chỉ là một con người thích bẹo má, và một con người bị bệnh dễ xấu hổ ngồi cạnh nhau. Nên chốc chốc lại có tiếng cười giòn giã như xé tan cả bầu không gian tĩnh lặng của buổi trưa tan học.