Chương 2
Chuông reo sau tiết học dài.
Ngay những giây đầu của giờ giải lao, khuôn viên trường đã ngập trong hàng nghìn con người chen chúc nhau qua từng lối ra vào.
Nhưng điều mà Thái Huyên Nhã đã thắc mắc xuyên suốt giờ học, chính là vì sao Vu Dĩ Đình vẫn chưa trở về lớp?
- Con Đen chết tiệt. Bảo nó mua đồ ăn sáng nó trốn luôn. - Sầm Uyên dọn lại cặp vở, làu bàu không ngừng.
- Sao mày không nghĩ là nó gặp phải chuyện gì rồi? Chứ tao rất chắc chắn nó không dám trốn học đâu. - Thái Huyên Nhã cũng lật đật gấp lại quyển sách.
- Tao không quan tâm. Giờ thì xuống ăn sáng đã, đói lắm rồi.
***
Tại căn tin trường.
Sầm Uyên ồ ạt ăn như vũ bão, giờ học vừa rồi thật sự đã vắt cạn sức lực trong cô, báo hại cô bây giờ đói đến cả tay cả chân đều run run rẩy rẩy. Thật không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến tiểu tiết.
- Nhìn mày ăn cứ như vừa bị bỏ đói chục năm. - Huyên Nhã không nhịn được cũng bật cười.
- Tao đói xém ngất đấy. Tất cả cũng tại con Đen, mai nó biết tay tao! - Sầm Uyên chệch giọng nói qua cái miệng đang nhồi nhồi nhét nhét thức ăn.
Nhắc đến Dĩ Đình, Huyên Nhã mới bất giác sực nhớ con người kia bỗng dưng biệt tích suốt cả tiết học. Vừa quan sát, vừa tìm kiếm, lại vừa trầm tư. Thật khó hiểu, Dĩ Đình rốt cuộc là đang ở đâu, và đang làm gì?
Thật ra cứ đoán mò và đặt ra nhiều giả thiết khác nhau như vậy lại chẳng phải là cách hay. Sau cùng Huyên Nhã quyết định buông đũa, tạm gác lại bữa ăn và mượn cớ rời khỏi bàn.
- Đợi tí tao đi đây chút.
Huyên Nhã tiến đến quầy cơm của dì Tư.
Hôm nay cũng như mọi ngày, quầy của dì luôn là vị trí thu hút khách nhất. Nhìn mọi người chen chen lấn lấn, tranh giành nhau phần cơm trên tay là Huyên Nhã lại ngán ngẩm, đành nhẫn nại chờ cho đến khi quầy vắng vẻ dần, mới chủ động đến bắt chuyện.
- Dì Tư!
Huyên Nhã cùng Sầm Uyên là khách ruột của dì, hầu như mỗi bữa sáng đều thấy hai đứa đến ủng hộ một hai phần cơm. Nên dì cũng đặc biệt ghi nhớ hai đứa hơn là những vị khách khác.
- Chào con. Hôm nay con chậm chân quá. Cơm bán hết rồi.
- À không sao dì. Con cũng đang ăn bún rồi. Tại lúc nãy thấy quầy dì đông quá, con ngại chen lấn.
- Vậy hả? Rồi vậy con đến tìm dì có chuyện gì sao?
Huyên Nhã ngập ngừng một lúc, những ngón tay thỉnh thoảng lại đan vào nhau, đung qua đưa lại không ngừng. Nàng vốn là chẳng biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào.
- À... Uh... Dì cho con hỏi là...
- Có chuyện gì cứ hỏi đi con. Hôm nay còn bày đặt ấp úng cơ đấy.
Thái Huyên Nhã khẽ lắc lư mái đầu, cười hì hì một tiếng.
- Thật ra lúc nãy trước khi bắt đầu tiết một, con có nhờ bạn mua cơm giúp. Nhưng mà không hiểu sao đến hết tiết luôn cũng không thấy trở về lớp.
- Vậy hả con? Nhưng mà... con nói với dì chuyện này là để...? - Dì Tư hình như vẫn chưa hiểu được trọng điểm vấn đề.
- Con muốn hỏi dì có gặp qua bạn ấy không? Bạn đó cao hơn con cỡ nửa cái đầu, da đen lắm ạ, tóc búi kiểu đuôi ngựa. Không biết dì có nhớ không ạ?
Dì Tư không cần mất quá ba giây để suy nghĩ, rất nhanh đã có câu trả lời: "Có! Dì có nhớ đấy."
Cặp mắt Huyên Nhã bỗng chốc rực sáng, khoé môi trong vô thức nhóm lên một nụ cười hồng hào.
- Thế bạn ấy có xuống đây mua cơm đúng chứ ạ?
- Ừ đúng rồi. Dì nhớ rất rõ là vì khi xuống đến đây, vẻ mặt con bé xanh xao quá chừng. Còn chưa kịp mua gì đã ngã đùng xuống đất, thở khò khè không ngớt. Hồi sau mới biết con bé bị hen suyển.
Dì Tư còn chưa kịp kể hết diễn biến câu chuyện, Huyên Nhã đã nóng lòng hỏi ngang:
- Thế bạn ấy có sao không dì?
- Con bé nó khó thở, lại quên mang buồng hít, mấy cô ở đây nhanh nhanh đưa con bé vào y tế rồi. Khổ thân, biết mình bị suyển mà còn cố chạy cho dốc sức. Không biết bây giờ thế nào rồi.
Vu Dĩ Đình mắc bệnh hen suyển? Cô thật sự không hề hay biết gì. Nếu biết trước điều này, cô khẳng định sẽ không để Dĩ Đình chạy đua với vài phút ít ỏi để mua cho bằng được bữa sáng. Đột nhiên cảm thấy bản thân thật có lỗi với người ta quá đi mất.
Huyên Nhã bỏ cả bữa ăn đang dang dở, lật đà lật đật kéo theo Sầm Uyên đến phòng y tế.
Mặc cho cô nàng cứ oai oải la đau vì bị Huyên Nhã nắm chặt cổ tay lôi đi xềnh xệch.
- Mày làm gì thế? Buông tao ra coi, chưa ăn xong mà. Kéo tao đi đâu đấy?
- Đi xin lỗi chứ sao. Dĩ Đình bị mày hại suýt chết đấy.
- Hả? Sao? Nó bị gì?
Trên đường đi, Huyên Nhã đem toàn bộ câu chuyện thuật lại cho Sầm Uyên.
***
Tại phòng y tế.
- Cậu cảm thấy sao rồi? Đỡ hơn chưa?
Vu Dĩ Đình đang thu mình trên chiếc giường bệnh trắng toát. Mắt nhắm nghiền kèm theo cái chau mày khổ sở, thần sắc của cô lúc này kỳ thực trông có vẻ mệt nhoài và yếu sức.
Biết được Sầm Uyên cùng Huyên Nhã đến thăm, vẻ mặt Dĩ Đình thoáng qua chút bất ngờ, cũng mặc cho cơ thể mềm nhũn mà gắng gượng ngồi dậy cho như một phép lịch sự.
- Nếu không khoẻ thì cứ nằm đi cậu. - Huyên Nhã vội vã đỡ lấy Dĩ Đình.
Dĩ Đình lắc nhẹ đầu tỏ ý không sao.
Sầm Uyên đứng cạnh cũng thuận miệng hỏi thăm vài câu, nhưng hiển nhiên là không được nhẹ nhàng như sự quan tâm của Huyên Nhã. Vòng tay trước ngực, cô chỉ lãnh đạm lên tiếng:
- Bị suyển thì tự biết thân mà mang theo bình hít chứ. Lỡ ngất nửa đường thì có mà chờ chết à?
- Này! Mày đang an ủi hay trù người ta đấy? - Huyên Nhã đẩy vai Sầm Uyên nhắc nhở.
- Tớ có mang. Nhưng ban sáng gặp tai nạn nhỏ nên làm rơi dọc đường...
- Bọn tớ xin lỗi vì đã khiến cậu thành ra nông nỗi này.
Dĩ Đình lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ không sao, không sao..."
Chẳng hiểu sao ánh mắt lẫn biểu hiện của Dĩ Đình hôm nay thật rất lạ. Trông giống như còn điều gì đó muốn nói, nhưng sau cùng không đủ can đảm lại thu mình, rụt lại tất thảy.
- Thôi, nó đã bảo là không sao rồi. Giờ ra ngoài ăn nốt tô bún được chưa? - Sầm Uyên lườm Huyên Nhã, tỏ ý trách móc con bạn đã làm gián đoạn bữa sáng của cô.
Bỏ mặc Sầm Uyên, Huyên Nhã quay sang phía Dĩ Đình, vẫn là chất giọng nhẹ nhàng và chân thành ấy gói gọn trong sự quan tâm:
- Mà cậu ăn sáng chưa? Ra ăn cùng bọn tớ luôn nhé? - Cô nàng đầy thiện chí mời mọc.
Nhưng Dĩ Đình tuyệt nhiên chẳng cần mất đến nửa giây để suy nghĩ, dứt khoát từ chối ngay:
- Tớ ăn trước khi đến trường rồi.
Nhắc đến bữa sáng, cũng là lúc Sầm Uyên sực nhớ ra điều gì đó. Liền bất ngờ chỉ tay thẳng vào mặt Dĩ Đình, giọng răn đe cất lên:
- Ê, quên mất. Nãy tao đưa mày tờ năm trăm để mua cơm đó. Giờ trả lại tao đi chứ? Định lấy luôn sao?
Vu Dĩ Đình trong giây phút mặt mày chuyển sắc tái xanh, đầu cúi gầm chẳng còn dám đối mặt với hung thần trước mắt. Đây cũng chính là điều khiến cô nàng sợ sệt suốt từ nãy đến giờ.
Cụ thể là lúc nãy cô cất tiền trong túi quần. Nhưng không may cơn hen tái phát khiến tinh thần cô bất ổn, vốn dĩ là chẳng còn nhận thức được xung quanh. Sau khi bình phục thì lại giật mình phát hiện ra tiền đã rơi mất.
Trước giờ giải lao, Dĩ Đình chầm chậm men theo hành lang đã đi qua với mong muốn sẽ tìm lại được tờ tiền giá trị đã mất. Nhưng hy vọng thật sự rất mong manh. Nó rơi giữa một khuôn viên rộng lớn như thế này thì quả thật không bị gió cuốn đi thì cũng bị người khác nhặt mất mà thôi.
Cuối cùng thì đúng là đã phí sức cho một chuyện không có kết quả.
Thấy Dĩ Đình im lặng, Sầm Uyên nạt nộ lớn tiếng hơn:
- Này!!! Tao bảo mày trả lại năm trăm cho tao. Điếc hả?
Thái Huyên Nhã nhìn thấy biểu hiện âu lo của Dĩ Đình, hình như cũng linh cảm có chuyện chẳng lành.
- Xảy ra chuyện gì hả Đình?
Dĩ Đình mím chặt môi, ánh mắt dường như không còn đủ can đảm để đối diện với họ. Đôi bàn tay chẳng biết vì bệnh tình hay vì lo sợ đến mức run lẩy bẩy.
- Xin lỗi... - Dĩ Đình mấp máy hồi lâu cũng buông nhẹ được một câu ngắn ngủn.
- Xin lỗi là sao? Đừng nói với tao là mày rơi mất?
Huyên Nhã im lặng, vẫn giữ thái độ điềm đạm chờ đợi Dĩ Đình nói rõ mọi chuyện.
- Xin lỗi. Lúc nãy tớ ngất đi chẳng còn biết gì cả. Khi tỉnh dậy thì tớ...
- Tao không muốn nghe mày giải thích. Mày chỉ cần trả lời có phải mày đã làm mất tiền?
Vu Dĩ Đình rụt rè điểm đầu một cái.
Trong lòng cô bây giờ cũng thật chẳng dễ chịu chút nào. Lại chẳng hiểu vì sao dạo gần đây vận xui cứ dồn dập cập bến như thế.
Mới ban sáng vô tình làm rơi bình đệm - thứ vật dụng quan trọng nhất cho một đứa bệnh hen như cô. Giờ lại vì vận động quá sức mà dẫn đến ngất đi bất thình lình. Thậm chí còn đánh mất cả tiền của người khác.
Sau bao chuyện, cô không trách móc hay đổ lỗi do ông trời. Chỉ trách bản thân đã quá hậu đậu, quá bất cẩn để rồi thành ra cớ sự như hôm nay.
Trông thấy bộ dạng lóng ngóng của Dĩ Đình, Thái Huyên Nhã thật chất cũng chẳng đành lòng mở lời trách móc lấy một câu. Xảy ra những chuyện như thế này, nàng biết rõ trong lòng người ta cũng đang rất mực áy náy.
Không muốn xé to chuyện, Huyên Nhã khẽ quay sang phía Sầm Uyên, nhẹ giọng kiềm chế lại cơn giận trong nó.
- Chuyện đâu còn có đó. Việc người ta đánh rơi cũng không lường trước được mà.
Sầm Uyên không có vẻ gì là sẽ để yên chuyện này. Vẫn trừng trừng cặp mắt diều hâu đe doạ lấy Dĩ Đình.
- Được thôi. Làm mất thì phải đền. Giờ mày trả lại cho tao năm trăm là mọi chuyện ổn thỏa ngay chứ gì.
Dĩ Đình khẽ giật mình bởi lời đề nghị của Sầm Uyên. Đừng nói là năm trăm, thật sự thì hiện tại trên thân thể cô không biết còn được bao nhiêu đồng lẻ.
Ái ngại, cô chỉ lẳng lặng trả lời lí nhí trong cuống họng:
- Xin lỗi. Tớ thật sự không đủ tiền. Cậu có thể cho tớ thêm thời gian. Cuối tháng lãnh lương tớ sẽ trả.
Bộ dạng hiện giờ của Dĩ Đình kỳ thực rất đáng thương. Thái Huyên Nhã không chịu nổi cũng đành phải mở lời nói giúp.
- Thôi, tao sẽ thay Đình trả trước mày hai trăm rưỡi. Khi nào lãnh lương Đình sẽ trả thêm cho mày sau. Như vậy ổn rồi chứ?
Sầm Uyên kèn kẹt nghiến răng, nhất quyết không chịu chấp nhận hình thức xử lý nào ngoài việc thúc ép Dĩ Đình phải trả đủ năm trăm cho cô ngay lập tức.
Chẳng nói chẳng rằng, Sầm Uyên bất ngờ giành lấy chiếc cặp cũ nát của Dĩ Đình. Tùy tùy tiện tiện mở phăng nó ra.
- Có bao nhiêu trả bao nhiêu. Tao không tin mày một xu cũng không có. Biết đâu mày túng tiền quá cố ý dàn dựng để ăn luôn tiền tao thì sao?
Chiếc cặp được mở phăng ra. Sầm Uyên bực tức đổ hết mọi thứ từ trong cặp ra ngoài. Sách vở, dụng cụ cá nhân, một vài chiếc bút bi trút xuống rơi lịch bịch xuống mặt sàn.
Dĩ Đình cũng mặc nhiên cho Sầm Uyên rà xét kiểm tra. Bởi vì cây ngay thì chẳng sợ chết đứng. Hiện tại trên người cô chỉ còn dư dả vài đồng lẻ, đủ để trả tiền giữ xe mà thôi. Vốn dĩ cô chẳng nói dối, nên cũng chẳng có lý do gì phải lấp lửng hay sợ sệt.
- Uyên, mày quá đáng rồi đấy. - Huyên Nhã chau mày. Định can ngăn nhưng sau cùng cũng trở tay không kịp.
Năm trăm nghìn đối với Sầm Uyên mà nói, không phải là một số tiền giá trị đến mức khiến nó phải nổi trận linh đình. Nhưng vì người đánh mất tiền của nó là Dĩ Đình, là người nó vốn đã có thành kiến từ lâu, nên thành ra chuyện bé mới bỗng chốc bị xé ra to như thế này.
Sầm Uyên đào đào bới bới một lúc lâu. Rồi bỗng nhiên khựng lại khi trông thấy bóng dáng một thứ gì đó được kẹp hờ vào trong quyển sách.
Cô tức tốc cầm lên, hoá ra đó chính là tờ năm trăm nghìn mà ban sáng cô đã đưa nó cho Dĩ Đình. Sở dĩ cô nhận ra là vì tờ tiền ấy bị mất đi một góc nhỏ.
Nhếch lên một nụ cười khinh rẻ, cô đứng phắt dậy, tay cầm mảnh tiền giơ thẳng ra trước mắt.
- Ô hay. Lại còn dám bảo tiền tao bị rơi mất cơ đấy. Thế cái này là gì đây?
Dĩ Đình bất ngờ đến mức đôi mắt dường như không chờ giây khép lại, đúng thực là tờ năm trăm nghìn bóng loáng của Sầm Uyên đang phất phơ ngay trước mắt. Nhưng nó từ đâu ra và từ khi nào lại chễm chệ nằm trong cặp thì cô không tài nào biết được.
Sầm Uyên quạt quạt tờ tiền trong tay, rồi lại quay sang phía Huyên Nhã, đắc ý nói thêm:
- Mày xem này Nhã. Đây rõ ràng là tờ tiền của tao. Lúc sáng tao có nói mày mà, tờ năm trăm của tao bị mất một góc. Nên tao mới bảo nó đem xuống mua cơm để dì Tư thối lại những tờ tiền khác.
Đuôi mày Huyên Nhã khẽ chau lại. Đồng thời tay cầm lên tờ tiền xanh, chăm chú quan sát một lúc.
Đây đúng thực là tiền của Sầm Uyên, cùng câu chuyện nó vừa nói khi nãy cũng là sự thật. Thậm chí lúc sáng, nó còn nói với cô rằng, nó là con người tôn sùng sự hoàn hảo và yêu thích những thứ trọn vẹn. Cũng giống như tờ tiền này, tuy chỉ bị mất đi một góc dù rất nhỏ nhưng cũng khiến nó cảm thấy đặc biệt bứt rứt khó chịu.
Thế nhưng, tại sao nó lại rơi ra từ cặp sách Dĩ Đình? Và rành rành là nằm trong cặp, tại sao Dĩ Đình lại phải nói dối rằng tiền đã đánh rơi? Không lẽ con người này, đúng thật là không hề thánh thiện như cô đã từng nghĩ?
- Chuyện này là sao vậy? - Ánh mắt của Huyên Nhã khi nhìn lấy Dĩ Đình không còn là sự quan tâm, không còn là cái nhìn cảm thông như khi nãy. Cô chỉ thấy sâu trong đôi mắt ấy là những tia thất vọng len lỏi.
- Không. Tớ... - Dĩ Đình rất muốn mở lời giải thích, rất muốn thanh minh rằng bản thân mình là trong sạch. Nhưng chẳng hiểu sao lời nói lại ngắt quãng và nghẹn tắc nơi cuống họng, một câu trọn vẹn cũng khó mà cất lên tròn câu.
- Giải thích được không? - Giọng Huyên Nhã dần trở nên lạnh đến tuyệt tình.
- Tớ...
Khi phát hiện ra tự mình đã đối xử tốt với một con người vốn không xứng đáng, khoảnh khắc đó có lẽ không chỉ riêng nàng mà bất kì ai đều cảm thấy lòng tràn trề thất vọng.
Nàng cũng muốn tin đây chỉ là một sự hiểu lầm, cũng muốn nghe lời thanh minh từ đối phương để khẳng định rằng nàng đây đã không hề tin lầm người. Nhưng sự ú ớ của Dĩ Đình thật khiến nàng không tài nào có thể nhẫn nại mà chờ đợi thêm.
- Không giải thích được, tức là thừa nhận?
- .....
- Cậu có biết câu tục ngữ "nghèo cho sạch, rách cho thơm" không?
- ....
- Nếu cậu cần tiền, có thể mượn, tớ sẵn sàng giúp đỡ. Không nhất thiết phải giở những trò dơ bẩn như vậy.
Huyên Nhã giận dữ ném tờ tiền vào người Dĩ Đình. Nàng chưa bao giờ khinh rẻ người nghèo khó, nàng chỉ xem thường những kẻ sử dụng kế bẩn để trộm tiền của người khác mà thôi.
Dĩ Đình vẫn đứng đó sau khi Sầm Uyên và Huyên Nhã đã rời đi được một lúc khá lâu. Cầm tờ năm trăm nghìn trong tay mà cô chỉ muốn ngay tức khắc nhò nát và ném phăng nó đi. Cô giận mình quá, giận vì ngay cả những lúc cần thiết nhất cũng không đủ can đảm để minh oan cho bản thân, giận vì càng ngày cô càng cảm thấy mình thật vô dụng.
"Cậu có biết câu tục ngữ "nghèo cho sạch, rách cho thơm" không? Nếu cậu cần tiền, có thể mượn, tớ sẵn sàng giúp đỡ. Không nhất thiết phải giở những trò dơ bẩn như vậy."Câu nói này đã văng vẳng mãi trong đầu tựa như một sự ám ảnh. Cô hiện tại chỉ muốn thắt lòng mà hét lên một câu: "Tôi nghèo nhưng tôi cũng có lòng tự trọng!"