Định Bao Giờ Ngỏ Lời?

8.75/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Này đồ khờ, sắp tốt nghiệp rồi đấy. - Uh, thì sao cậu? - Thì sau đó chúng ta sẽ không còn gặp nhau. - Uh... - ..... Có những con người, ngốc nghếch khờ khạo là thế. Có những mối tình, mập mờ không p …
Xem Thêm

Chương 13
Trông thấy mẹ trực chờ ngoài phòng khách với cặp mắt như chôn chặt nhiều tâm tư, với hàng lông mày rũ rượi trùng xuống vô ý lại lộ rõ vẻ mệt nhoài, cô thật thấy thương cho mẹ.

Kể từ ngày ba bỏ đi, cô đã khắc tâm dặn lòng phải thành đạt và nên người ngay từ những bước chân chập chững đầu tiên. Để rồi tương lai mai sau còn có thể khiến mẹ nở mặt nở mày với bà con hàng xóm.

Thế nhưng con đường dài còn chưa kịp nhìn thấy đích đến, đã phải gánh vào lòng mẹ nhiều buồn phiền bởi những chuyện thật cỏn con.

Mẹ, ngay từ thuở con mới lọt lòng đã phải ngày thức đêm trông cho con an giấc.

Đến khi con lững chững cắp sách đến trường, vẫn luôn là mẹ khắc khoải âu lo cho sự an toàn của con khi lần đầu tiên tiếp xúc với xã hội bên ngoài.

Và trưởng thành thêm chút nữa, mẹ lại lo lắng bởi những cám dỗ ngoài kia vẫn không ngừng đeo lấy con. Lo rằng con sẽ rẽ sai đường. Lo rằng con vô tình đi ngược hướng. Lo tất tần tật những thứ vốn dĩ chính bản thân con còn không đủ tỉnh táo để nghiệm ra.

Mẹ lo cho con vô vàn điều không thể kể hết, thế mà đứa con gái này chưa kịp trả tròn chữ hiếu lại khiến mẹ phải thêm lo. Tự thấy mình thật quá đỗi đáng trách. Huyên Nhã chậm rãi đến cạnh mẹ, nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai ấy, bờ vai đang hao gầy dần theo năm tháng, và ốm yếu dần theo thời gian.

- Mẹ... Con xin lỗi. Con lại khiến mẹ giận rồi.

Bà thả lõng đôi lông mày, âu yếm đan những ngón tay chai sần vuốt lấy mái tóc con. Giọng bà buồn buồn, nhưng cũng đủ rõ để buông trọn câu:

- Con gái, mẹ không giận con. Mẹ giận người đã tìm cách tung tin bêu xấu con. Mẹ biết con gái của mẹ không phải đồng tính. Mẹ gọi con về gấp như thế, chỉ muốn hỏi con một điều...

Huyên Nhã khẽ hướng mắt nhìn bà, im lặng đợi bà tiếp lời...

- Con thật ra đã gây thù với ai vậy? Chẳng phải con nói ở trường, thầy cô, bạn bè đều đối xử với con rất tốt sao? Mẹ rất lo cho con. Bây giờ thì là tung tin đồn vớ vẩn, ai có thể lường trước được sau này con người kia liệu có làm gì con hay không? Con gái, con nói mẹ biết đi, trong trường gần đây đã xảy ra chuyện gì...

- Mẹ... - Cô ngắt lời bà với cái nhìn dứt khoát hơn, hai tay vỗ vỗ vào người mẹ tựa như một lời trấn an.

Trông thấy mẹ khẩn trương đến mức đôi bàn tay xương xương run lên trong vô thức, lòng cô lại càng thêm xót xa và đau như thắt lại. Chông chênh giữa cái tuổi mười chín thanh xuân lẽ ra đã trưởng thành, thế mà cô đây ngoài việc khiến mẹ phải lo lắng thì hầu như chẳng còn làm được điều gì ra hồn. Nước mắt, từ đâu đó chầm chậm lăn dài trên khuôn gò má, cô nợ mẹ lời xin lỗi, nợ đến hết cuộc đời.

- Mẹ... mẹ đừng lo. Chuyện nhỏ thôi mà mẹ. Chẳng ai dám làm gì con đâu. Con mạnh mẽ thế kia mà. - Quệt đi giọt lệ vương, cô pha trò cười lên thành tiếng, nụ cười vừa mặn vừa đắng.

- Mẹ không giỡn đâu. Có chuyện gì con phải nói với mẹ, mẹ sẽ cùng con tìm cách giải quyết. Con gái của mẹ, mẹ không muốn con gặp chuyện. - Bà nghiêm ngặt nhìn xoáy vào đôi mắt long lanh đối diện.

Một giây yếu lòng, cô oà khóc. Oà khóc bởi cái nhíu mày âu lo và cái nắm tay thật chặt từ mẹ. Ngày bé đó, buồn phiền gì chỉ cần khóc thật lớn thì mọi chuyện liền như được giải quyết êm xuôi. Sao bây giờ, nước mắt dù tuôn đến cạn kiệt cũng không tài nào tìm ra được lối thoát.

Cô nhào vào lòng mẹ như muốn tìm lại hơi ấm khi xưa. Chỉ cần là mẹ, là vòng tay lớn lao của mẹ bao quanh thân mình, thì cho dù là thủy triều dâng, núi lửa phun trào hay thậm chí trời sập đất rung, cô cũng thấy mình được an toàn. Vòng tay của mẹ, khiến cô bỗng chốc trở nên thật nhỏ bé.

- Mẹ... Con không biết... không biết vì sao lại xảy ra những chuyện này... Con mệt mỏi... Thật sự mệt mỏi...

Những tiếng nấc đan xen từng câu từ khó nhọc của cô con gái, thật xót xa như thể có thể xé toạt cả ruột gan của một người mẹ. Nỗi niềm trong con, mẹ tuy vẫn chưa tài nào hiểu hết. Nhưng nỗi đau mà con đang canh cánh trong lòng, mẹ xin nguyện gánh vác phần nhiều hơn...

***

Trên tầng thượng.

Alex xuất hiện vẫn với cốc bia lạnh và nồng mùi trên tay, nhưng lần này, là cô chu tâm chuẩn bị cho Huyên Nhã.

- Thử chút không? Say rồi sẽ không cần phải bận tâm quá nhiều.

Huyên Nhã liếc nhìn cốc bia ấy, thoáng lưỡng lự một giây.

- Em chưa từng uống bia.

- Cái gì chưa từng thì càng phải thử. Em biết không? Bia rất tốt cho sức khỏe nếu uống đúng cách đấy.

Chần chừ thêm vài giây, cô nàng mới dè dặt đón lấy, và vẫn là phong thái dè dặt để nhấp môi một ít. Bia nặng mùi thật, nhưng cũng không đến nỗi đắng ngây đắng nghét như nàng từng nghĩ.

- Em thấy sao nào? - Alex chăm chú nhìn theo phản ứng và biểu hiện của nàng.

Rồi bỗng nhiên, Huyên Nhã chẳng nói chẳng rằng liền ừng ực tu một hơi đến khi cốc cạn dần, có vẻ như nàng đang muốn mượn bia để giải sầu, muốn mượn hơi đắng của nó để kéo trôi và nhấn chìm hết những tâm tư nơi đáy lòng.

Alex tròn mắt rồi vội vã ngăn lại hành động đột ngột của nàng ta. Cứ ngỡ rằng nàng hớp nhẹ một ngụm rồi lại thôi, nào ngờ đâu...

- Em ổn chứ? - Alex giật lại cốc bia về tay mình rồi nhanh chóng đặt vào nơi khác.

Huyên Nhã không đáp, lẳng lặng một lúc rồi lại bật khóc to hơn.

- Thôi nào. Đừng như vậy, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. - Alex vỗ vỗ vào bờ vai đang run lên ấy, nhẹ nhàng ôm lấy rồi cũng nhẹ nhàng dang rộng để nàng tựa vào như gởi gắm hết bao sự cảm thông.

- Em không biết em đã làm phật lòng ai... Thật sự không biết... Tại sao họ lại đối xử với em như vậy... - - Nàng vỡ oà, ôm chặt lấy bả vai tự nguyện đến gần của Alex, cứ thế mà nức nở.

Một Thái Huyên Nhã được người người kiêng nể, bạn bè yêu mến, vốn dĩ đang dần trở thành điều hiển nhiên. Nào ngờ đâu chỉ trong một giây đột ngột, nàng như bị đẩy xuống tầng địa ngục tối tăm bởi bao cái nhìn soi mói, bao miệng đời chua tanh, hoàn toàn không thể biết đến khi nào sẽ dừng lại. Cái cảm giác ấy, cho dù là tinh thần thép cũng khó mà chịu được.

Alex tìm mọi cách để dỗ dành lấy nàng. Hơn ai hết, bằng khả năng khéo léo của mình, cô đặc biệt tự tin có thể khiến một người đang khóc trở nên toe toét miệng cười. Thế nhưng hôm nay, cho dù là với bao nhiêu lời đùa, bao nhiêu chủ đề phiếm để thay đổi không khí cũng bằng thừa. Huyên Nhã vốn không thể nhếch nổi một nụ cười tàn trên môi.

Tưởng chừng như đêm nay sẽ khép lại với tiếng khóc than xót của một người con gái. Nhưng rồi, một cuộc điện thoại kịp lúc đã cứu vãn tất cả.

Dòng số lạ hiện trên màn hình, Huyên Nhã thoáng nheo mày nghĩ ngợi, tiếng chuông đổ đến hồi ba mới ngập ngừng nhấc máy:

"Nhã nghe. Cho hỏi ai vậy ạ?"

Đầu máy đối phương vang lên là chất giọng của một người rất đỗi quen thuộc.

"Chào... chào cậu. Dĩ Đình đây."

Bất ngờ vì cuộc gọi đến từ cậu ấy đã đành, lại còn thoáng ngạc nhiên khi cậu ấy biết được số điện thoại cô. Bèn hỏi:

"Ơ? Sao biết số tớ? Lại còn gọi tớ lúc khuya lắc thế này?"

"Uh... Tớ xin cô Trâm ấy... Tớ gọi cậu là... là có chuyện muốn hỏi..."

Huyên Nhã gác tay lên lan can, ngọt ngào mỉm cười chờ đợi đối phương tiếp lời. Chỉ cần người đó là Dĩ Đình, có lẽ chẳng cần phải dụng sức nhiều lời ủi an, trên môi lẫn trong tâm liền cảm nhận được một cảm giác ấm áp chạy dọc.

"Tớ muốn hỏi..." - Vì là lần đầu tiên chủ động gọi cho người ta, Dĩ Đình cũng không thể giấu được vẻ lúng túng.

"Hỏi gì? Cậu mà đứng cạnh tớ lúc này, tớ nhéo cho vài cái. Suốt ngày ấp úng thế không biết chán sao khờ?" - Nàng khúc khích cười, như quên cả giọt nước còn vương trên mí mắt.

"Cậu... ngủ chưa?"

"Sao? Cậu gọi tớ chỉ muốn hỏi thế thôi sao? Đùa với tớ á?" - Có phần chưng hửng, nàng liền sửng sồ hơn hẳn.

"Không... Tớ còn muốn hỏi là... cuối tuần này cậu rãnh không? Tớ muốn rủ cậu... đi biển."

"Hả? Sao tự nhiên lại rủ tớ đi biển?"

"Cậu không muốn thì... thì thôi. Tớ không ép đâu. Chả là gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, tớ mong cậu được tịnh tâm trước khi kì thi cuối năm bắt đầu."

Sự quan tâm chân thành của Dĩ Đình chính là luôn thừa sức đốn ngã trái tim nàng. Tên khờ này, có câu nào nàng từ chối đâu chứ? Chỉ sợ đồng ý không kịp mà thôi.

"Tớ đã bảo là không muốn đâu nào? Nhưng mà... đi hai ngày một đêm nha cậu? Cũng lâu rồi tớ không có thời gian đi biển thư giãn. Tớ thích biển lắm đấy."

"Hai ngày sao? Tớ... nghĩ là sáng đi chiều về thôi cậu..."

"Đi như vậy mệt chết đi được. Cậu sợ tốn kém chứ gì? Đừng lo, tớ còn tiền tiết kiệm, đủ cho bọn mình vui tẹt ga đấy."

Nàng mải mê trò chuyện, đôi mắt cứ tít lại, chốc chốc lại hí hửng reo lên khi nghĩ ra được ý kiến hay ho nào đấy cho chuyến đi biển sắp tới. Say sưa thao thao bất tuyệt đến mức quên cả bóng người đứng cạnh đang trông không được vui.

Alex tự hỏi, người bên đầu máy kia là ai mà có thể dễ dàng khiến tâm trạng nàng ta trở nên thanh thản và hào hứng đến lạ. Là do sức hấp dẫn trong cô đã kém đi một phần, hay do người nàng cần vốn dĩ chẳng phải là cô?

Alex vẫn kiên nhẫn đứng chờ, chờ cho đến khi nàng gác máy và sực nhớ đến sự hiện diện của cô.

- Chị, xin lỗi nha em nói chuyện quên cả giờ giấc. Mà sao chị không về phòng ngủ?

Cất điện thoại, Huyên Nhã hơi ngạc nhiên khi Alex vẫn đứng đấy, mặc dù tiết trời đã và đang lạnh dần với những cơn gió đêm rít khẽ.

- Chị đợi em. Nhưng mà lúc nãy... ai gọi em vậy nhỉ? - Alex hỏi như cố nán lại Huyên Nhã đôi phút. Chỉ là quá đỗi tò mò về con người đã gọi cho nàng khi nãy.

- À là bạn em. Người trong ảnh mà mọi người đồn em với cậu ấy là đồng tính ấy. Biết em không vui, cậu ấy cố tình rủ em đi biển để thư thả, chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Thích ghê chị ạ. - Nàng híp mắt nhảy cẫng lên một nhịp, niềm sung sướиɠ lộ rõ trong từng âm nói, từng cử chỉ và hành động.

Alex chưa từng thấy đôi mắt ấy rực sáng đến lạ thường như thế này. Bất giác nhận thấy nơi lòng ngực âm ỉ một chút ghen tuông, một chút ganh tị, xen lẫn một chút gì đó thật buồn bã. Thế nhưng, đáp trả đằng ấy chỉ là một nụ cười sượng có phần khó khăn. Đây có lẽ là phương án duy nhất để hồi đáp, bởi vì ngay lúc này, cô không thể để nàng nhận ra tình cảm trong mình.

- Thế sao? Bạn của em cũng chu đáo ghê nhỉ? Thế... khi nào em đi?

- Thứ bảy chủ nhật tuần này chị ạ. Hai ngày một đêm. Em phải năn nỉ gãy lưỡi mới dụ khị được cậu ấy đi hai ngày đấy.

Alex lại cảm thấy nỗi hẫng hụt trỗi dậy. Cuối tuần này, chẳng phải nàng đã hứa sẽ cùng cô đi mua sắm, rồi lân la càn quét hết thẩy quán xá chốn Sài Thành xinh đẹp này hay sao? Nàng có lẽ chẳng biết rằng cô đã trông chờ nó biết nhường nào...

- Tuần này hả? - Alex lặp lại, ngụ ý khéo léo nhắc nhở.

Nhưng kết quả nhận lại thật bất ngờ, khi nàng thật sự chẳng buồn nhớ được gì.

- Đúng ạ. Là tuần này. Sao thế chị?

Nụ cười Alex từ gượng gạo lại chuyển sang buồn tênh hơn bao giờ hết. Đối phương chẳng nhớ, cũng đồng nghĩa buổi hẹn hò ấy có quan trọng là bao? Và trong lòng người ta là không quan trọng, thì cho dù có nhắc lại cũng không giúp nó trở nên ý nghĩa thêm phần nào. Thế nên sau cùng, cô đành lẳng lặng cho qua mọi chuyện.

- À không, chị chỉ định bảo là... cuối tuần này chị cũng rãnh. Ở nhà hoài cũng chán, không biết cho cho chị xin một vé đi cùng được không?

- Được chứ chị. Càng đông càng vui mà.

Câu trả lời nhanh chóng và dứt khoát của Huyên Nhã cũng xem như là góp phần an ủi và xoa dịu đi phần nào sự tủi thân trong Alex.

Cô cũng đặc biệt mong chờ chuyến đi biển lần này, vì đây là cơ hội tốt để tiếp cận và tìm hiểu người con gái đã tài đến mức có thể cậy lên nụ cười trong nàng chỉ với một cuộc gọi.

Trong khi nàng đã say giấc sau một ngày mệt nhoài, thì đâu đó ở cùng một phương trời, cách nhau một khoảng cách không gần cũng chẳng xa, có một người tim vẫn còn thình thịch như vỗ trống. Khuôn gò má đỏ lựng tựa như chút dư âm còn vương lại.

Chủ động gọi cho người ta và can đảm mời người ta một buổi hẹn đi biển lãng mạn, đây quả là thành tích tuyệt vời đầu tiên mà cô đã đạt được.

Thêm Bình Luận