-Sáng sớm mai Khôi Vỹ sẽ từ Mỹ trở về, Anh Vũ, cháu có muốn đi đón cậu ấy không ?
Minh Đức đặt tờ bào xuống nhìn hai đứa nhóc đang gây lộn trên bàn ăn mỉm cười. Anh Vũ quay sang, đồng thời miếng bánh pizza ngon lành của cô cũng bị Leo cuỗm mất…
-Thôi khỏi bác ạ ! Anh hai còn bận nhiều việc lắm, xuống sân bay anh ấy sẽ trở về công ty làm việc ngay, cháu không muốn làm phiền anh ấy.
-Vậy thì buổi tối bác sẽ bảo cậu ấy sắp xếp công việc rồi về nhà ăn cơm với chúng ta.
-Cảm ơn bác !
Anh Vũ mỉm cười gật đầu nhẹ, Minh Đức đưa ly rượu lên miệng vui vẻ. Từ ngày Khôi Vỹ trở thành giám đốc côn ty dường như ông đã
-Anh Vũ ! Cháu ở đây có cảm thấy thoải mái không ? Nếu có gì khó khăn cần bác giúp đỡ hay bị thằng con trai trời đánh của bác bắt nạt thì cứ nói với bác nhé!
Anh Vũ ngoan ngoãn mỉm cười và gật nhẹ đầu. Minh Đức đang nhìn cô bé có vẻ trìu mến, quả thật ông rất quý cô bé này, Anh Vũ vừa đáng yêu vừa thành thật, khác hẳn mấy cô tiểu thư nhà giàu mà ông đã gặp, luôn đối xử với mọi người bằng nụ cười nhưng trong lòng thì chứa đầy toan tính. Ông cảm thấy nếu sau này Leo cưới cô bé sẽ là một chuyện tốt, Anh Vũ nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho con trai ông….
-Phong ! Ông quay sang đứa con trai mỉm cười.-Nếu hai đứa rảnh rổi thì con đưa Anh Vũ đi đâu chơi cho khuây khỏa nhé. Và nhớ đừng thấy con người ta hiền mà bắt nạt, nếu Khôi Vỹ không tha cho con thì bố cũng không giúp gì được đâu !
Nghe lời cảnh cáo của bố mình mà Leo thấy hơi rợn. Ngày mai Khôi Vỹ về đến nơi rồi, chỉ còn hôm nay, vậy thì cậu càng phải tranh thủ thời gian bắt nạt cô bé nhiều hơn, nhiều hơn nữa mới được…
-Con nhớ rồi. Cậu đứng dậy kéo tay Anh Vũ lên phòng.-Tụi con ăn no rồi, giờ đi học bài đây…
Mười phút sau…
Nói là học bài nhưng thực chất thì chỉ có Anh Vũ ngồi học thôi, Leo thì chỉ ngồi bên cạnh không ngừng giở trò với cô bé. Vì cậu có một bộ óc rất thông minh có thể hiểu bài ngay trên lớp, thậm chí cậu còn có thể tự học trước mà không cần giáo viên giảng dạy, đó là những môn tự nhiên, còn những môn xã hội thì cả đời đi học cậu chưa từng học bài lấy một lần…
-Leo…Tránh ra !!! Anh Vũ cố đẩy Leo ra và chăm chú vào cuốn vở Sử.-Anh không học bài thì
Leo làm như không nghe, cậu khoác tay qua vai Anh Vũ và ghé sát khuôn mặt mình vào cô bé.
-Còn lâu mới thi học kì mà, em có cần phải căng thẳng như vậy không
-Bây giờ không học thì lấy đâu kiến thức làm bài thi ? Em đâu có đàn em ném phao, cũng đâu có khả năng quay cóp điệu nghệ như anh. Anh Vũ nhìn cậu càu nhàu. Leo thì có vẻ giận dỗi.
-Sao em lại nghĩ xấu về anh như vậy? Đâu phải lúc nào anh cũng dùng phao đâu, trong các kì thi học kì anh rất là nghiêm túc đó. Chỉ cần nhớ kiến thức là anh có thể “tự biên tự diễn” dễ như chơi!
Anh Vũ gượng cười. Ờ đúng rồi… Đúng là khả năng “chém gió” của Leo rất đáng nể, cô còn nhớ như in bài kiểm tra Sử một tiết của cậu hôm nào, sự kiện Cách mạng tháng 10 Nga đã được Leo chế biến thành Công xã Pari, đã thế còn thêm mắm thêm muối thế nào mà cả bài lại diễn tả hoành tráng vụ phá ngục Baxti, kết thúc bài là ca ngợi công lao của công nhân Mĩ. Thật tuyệt, rốt cuộc là bài của cậu được vinh dự đem lên đọc cho cả trường tham khảo…
-Anh Vũ !!! Ngày mai em ra biển với anh nhé ! Leo kéo Anh Vũ lại và dựa cằm vào đầu cô bé, Anh Vũ thì ngước lên thắc mắc:
-Đi bắt người cá hả? Em và anh mới đi hôm trước mà ?
-Nhưng hôm trước anh còn một chuyện chưa làm với em!
-Chuyện gì thế ?
-Thả điều ước! Leo đưa chiếc lọ thủy tinh nhỏ tới trước mặt Anh Vũ lắc lắc.
-Anh muốn ước gì sao ?
-Anh muốn sớm lấy em làm vợ !
- Không được đâu ! Anh Vũ lạnh lùng quay đi, khuôn mặt đỏ đỏ cố dán vào cuốn vở. Leo đang nghĩ gì chứ? Kết hôn ư? Hai người đã 18 tuổi, cô thì không sao, nhưng Leo còn chưa đủ tuổi kết hôn nữa, dại dột đυ.ng vào Leo dễ vào nhà đá vì tội dụ dỗ trẻ em vị thành niên lắm. Mà quan trọng là…
-Tại sao ? Leo ôm lấy cô bé và dụi đầu vào mái tóc cô bé làm nũng, nhìn cậu lúc này cũng giống một thằng nhóc cấp hai lắm rồi, Anh Vũ cố đẩy cậu ra:
-Anh hai thương em lắm, anh ấy sẽ không để em đi lấy chồng trước 20 tuổi đâu!
-Sao ? Leo nghệt mặt.-Anh Vỹ đã nói thế à ?
-Ờ ! Anh Vũ gật đầu.-Trước đây anh ấy nói với em, kẻ nào dám đến quyến rũ em khi em còn chưa đến 20 tuổi, anh ấy sẽ chém!
Leo không nói gì, cậu cầm hai tay cô bé và xô ngã cô xuống chiếc gối sau lưng. Anh Vũ giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy khuôn mặt gian xảo của Leo đang ở rất gần mình, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ cử động…
-Anh làm trò gì vậy?
-Anh làm cho gạo nấu thành cơm, lúc đó anh Vỹ sẽ hết ý kiến !
-Á Á Á….Buông em ra, đồ háu sắc bá đạo !
Leo mỉm cười vẫn giữ chặt lấy hai cánh tay bé nhỏ của Anh Vũ đang đấm tới tấp vào mình, khuôn mặt hồ ly càng lúc càng ghé sát xuống khuôn mặt xinh xắn đang đỏ bừng bừng, trong đầu đầy ắp những hình ảnh đen tối không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi, đúng lúc này…
Cốc…cốc….cốc…
-Xin lỗi !!! Bố có làm phiền hai đứa không ? Minh Đức bước vào mỉm cười ẩn ý, trên tay ông là dĩa trái cây ngon tuyệt, Leo vội thả Anh Vũ
-Sao vậy bố ?
-Không có gì ! Bố đem trái cây vào cho các con ăn thôi. Ông vừa nói vừa đặt đĩa trái cây xuống bàn. Ánh mắt khẽ cười nhìn thằng con trai hàm ý: Qủa không hổ danh là con trai của bố...
-Cảm ơn bác, thật phiền bác quá ! Anh Vũ nhìn chùm nho đen với đôi mắt hau háu.
- Hai đứa học xong nhớ đi ngủ sớm nhé !
Minh Đức đưa tay lên xoa đầu Anh Vũ, cô bé hơi ngơ ngác. Từ trước đến giờ ngoài Khôi Vỹ ra chưa có ai đối xử với cô như vậy cả. Cô bé hơi ngơ ngẩn, liệu đây có phải là cảm giác của người bố đem lại cho con mình hay không ? Hoàng Long chưa bao giờ có một hành động ân cần với cô như vậy…
Có một người bố thật tuyệt vời…
Bố…
Anh Vũ mỉm cười hạnh phúc. Minh Đức hơi ngạc nhiên với nụ cười rạng rỡ của cô bé, nhưng dường như ông cũng hiểu. Anh Vũ là đứa trẻ thật thà, cô bé không bao giờ cố che dấu đi cảm xúc của mình, và đây chính là điểm mà ông thích nhất ở cô bé…
Hai phút sau khi bố Leo đi ra thì dĩa trái cây cũng sạch trơn. Leo lấy ra một tờ giấy nhỏ màu xanh nước biển và ghi một dòng chữ nắn nót:
“ANH VŨ LÀ NGƯỜI ANH YÊU NHẤT. ANH SẼ LUÔN Ở BÊN CẠNH EM”
Anh Vũ thở dài cũng ghi xuống bên dưới:
...(>.