“Ái Đức Mông tiếng Pháp cũng tốt lắm. Sao xung quanh tôi toàn là những người ngoại ngữ tốt vậy
?”
“Thật ra ngữ hệ chúng ta giống nhau, không khó học lắm đâu.”
“Hey, tôi thậm chí một số thuật ngữ âm nhạc còn không thể nhớ…. Có thể tốt nghiệp quả thật là kỳ tích.” Mông Nã đau lòng, nhớ tới thành tích nhạc lí thê thảm của hắn, không thể không đau buồn.
“Anh chắc chắn là một thiên tài.” Lôi Khế Nhĩ nói, “Anh là một ngôi sao, vô cùng lóng lánh.”
“Cám ơn.” Mông Nã cảm kích những lời nói của cậu.
“Nhưng đáng tiếc dù có lóng lánh như thế nào thì cũng không thích hợp với quần thể (ý nói không phù hợp gia nhập dàn nhạc). Anh thích hợp là một ngôi sao đơn độc.”
“Cậu không phải là người đầu tiên nói như vậy.” Mông Nã cười khổ, “Ngay cả lão sư dạy tôi cũng nói như thế.”
……………………………….
“Anh đang suy nghĩ gì
?”
“Tôi đang tự hỏi, tôi nói lần này đi du lịch là tìm ý nghĩa của cuộc sống chính mình.”
“Anh đã tìm ra rồi à
?”
“Đại khái đã biết. Tôi nghĩ tôi muốn được yêu mến, muốn được chú ý, muốn được mọi người thích.” Mông Nã nhắm mắt lại, giống như có thể thấy ao tiền mà mọi người thưởng cho hắn khi thưởng thức âm nhạc mà hắn diễn tấu.
“Tôi cũng thích âm nhạc của anh, thể hiện một tâm hồn tự do.”
“Tôi cũng thích âm nhạc của cậu, đơn giản lại thuần khiết.”
“Thuần khiết
? Anh cho là âm nhạc của tôi rất dễ nghe rất thuần khiết sao
?” Lôi Khế Nhĩ muốn cười, bởi vì cậu không có cảm nhận như Mông Nã.
Mông Nã nhìn cậu cười, lộ ra vẻ mặt rất khó hiểu.
“Cậu thật sự là người tốt đấy.” Mông Nã kiên định nói với cậu.
“Cám ơn anh.”
“Tôi cũng muốn cám ơn cậu.”
Trao cho nhau những lời cám ơn, thật lạ lùng, đó vốn không phải là tính cách của Mông Nã, hắn xấu hổ cười một trận, đẩy Lôi Khế Nhĩ vào nhà hàng dùng cơm. Đây là thời gian tốt nhất để ăn một bữa ăn ngon.
Ái Đức Mông gọi điện thoại cho Mông Nã để hỏi tình hình gần đây, Lôi Khế Nhĩ trong lúc Mông Nã trả lời, cũng lấy điện thoại ra khởi động máy, nhắn tin cho ngươi phương xa, đối phương như trước cho cậu vài tin nhắn quan tâm.
>
<Đừng ở bên ngoài quá lâu, buổi tối rất nguy hiểm> Đối phương nhắc nhở cậu một câu.
<Được>
Lôi Khế Nhĩ ngoan ngoãn trả lời, mắt thấy Mông Nã chấm dứt trò chuyện, cậu cũng buông di động. Chờ cơm dọn lên, dùng cơm. Bọn họ thảo luận về các ca khúc, về con người nước Pháp, thật sự văn hóa phương Đông và phương Tây rất khác biệt, ngay cả uống nước cũng không giống nhau.
Lôi Khế Nhĩ cùng Mông Nã tán ngẫu, đôi khi vô tình cậu nghĩ nếu như Lý Ngang ở đây, như vậy bọn họ sẽ nói về đề tài gì. Suy nghĩ vu vơ cậu thật sự rất nhớ Lý Ngang.
Nhà hàng mở bản nhạc trúng ngay bài cậu thích, Lôi Khế Nhĩ không hiểu sao cậu lại muốn gặp Lý Ngang và hy vọng ngay lúc này đây y ở bên cạnh cậu.
Mông Nã nhìn thấy vẻ mặt cậu đột nhiên cô đơn, đè thấp âm lượng, trầm giọng bắt chước Lý Ngang, đối Lôi Khế Nhĩ nói chuyện, “Lôi Khế Nhĩ, ca khúc dân gian không thích hợp với em.”
“Anh, anh là ~~~~” Lôi Khế Nhĩ sắc mặt đỏ, xấu hổ nhìn hắn.
“Giống không
?” Mông Nã cười khẽ, lại tự quyết định, “Cá nhân tôi cảm thấy hoàn toàn giống thế nên ai kia mới tưởng là giọng nói người yêu.”
Đây là chính mình nói sao? Chẳng phải là mèo khen mèo dài đuôi sao?
Lôi Khế Nhĩ, cười ra tiếng.
Mông Nã thoải mái cười theo, lấy đồ uống cùng người chạm cốc, hành vi cực ngây thơ.