Đang băn khoăn không biết có nên hỏi hay không thì trước mắt cô xuất hiện một vườn hoa cẩm tú cầu trải rộng bạt ngàn. Những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên cánh hoa, dưới ánh nắng ấm áp càng trở nên rực rỡ, lung linh.
Anh quay sang hỏi cô: "Có đẹp không?"
Hoài An gật đầu: "Rất đẹp. Có vẻ anh rất thích hoa này nhỉ?" Trồng nhiều thế này kia mà.
Anh mỉm cười, khóe môi cong như vầng trăng khuyết: "Từng có một người kể cho tôi nghe về câu chuyện cổ tích của loài hoa này."
Rồi anh quay sang hỏi cô: "Cô có biết nó có ý nghĩa gì không?"
Hoài An lắc đầu: "Một loài hoa có trăm ý nghĩa. Tùy vào từng trường hợp mà mang theo những ý nghĩa khác nhau."
"Đối với tôi, nó chỉ có một ý nghĩa duy nhất, là sự đoàn viên, giống như trong truyện cổ tích đó."
Truyện cổ tích ư? Chắc chỉ có trẻ con mới tin. Không hiểu sao cô cảm thấy đôi mắt Đoàn Mạnh Quân ẩn chứa nỗi buồn mang mác. Chớp mắt một cái, anh đã quay đi. Làm cô giật mình những tưởng là mình bị ảo giác.
Qua một lúc, anh nói: "Chút nữa sẽ có người đến đón cô đến xưởng chế tác trang sức của Charm. Đến nhìn qua một chút, với lại người chế tác chính sợi dây chuyền của viên Blue Sapphire cũng muốn thảo luận một vài vấn đề với cô."
Hoài An gật đầu: "Vâng. Tôi biết rồi." Vừa hay cô cũng đang có ý này.
"Người đó đến rồi." Hoài An nhìn theo Đoàn Mạnh Quân. Thấy một chiếc xe đang tiến vào trong sân. Chiếc xe này.. quen quen ha.
Ngô Gia Kiệt vừa xuống xe, thấy Đoàn Mạnh Quân đi ra, đập vào mắt là đôi môi sưng đỏ của anh, liền hỏi:
"Môi anh sao vậy? Bị dị ứng gì à?"
Nghe hỏi vậy, vẻ mặt Đoàn Mạnh Quân có chút không được tự nhiên mà lúng túng. Sau đó rất nhanh tặng cho hắn một ánh mắt kiểu muốn nói: Hết cái để hỏi hả.
Cũng không thể trách hắn được, ai bảo cái mỏ kia của anh nổi bật quá mà.
"Chào giám đốc Kiệt."
Giọng nói này? Ngô Gia Kiệt ngó qua vai Đoàn Mạnh Quân, thấy Hoài An đang lon ton đi tới, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đang vẫy tay chào hắn.
Ngô Gia Kiệt giật mình kinh hãi như gặp quỷ, trỏ tay vào mặt Hoài An lắp bắp: "Cô.. cô.. cô.. sao cô lại ở đây?"
Hoài An cau mày. Đừng nói là hắn không biết là đến đón cô đấy nhá.
Ngô Gia Kiệt quay sang Đoàn Mạnh Quân muốn nghe giải thích. Đập vào mắt là cái mỏ sưng đỏ kia. Hắn có chút run rẩy mà quay lại nhìn Hoài An. Mé, mới có bao lâu mà đã có thể mang Đoàn Mạnh Quân ra chén sạch, hắn còn chưa kịp mời thầy trừ tà nữa.
Người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản. Hắn tự trách bản thân mình cũng đã quá coi thường cô rồi.
Nhìn mặt là biết tỏng tên này đang nghĩ gì. Hoài An muốn lên tiếng giải thích nhưng Đoàn Mạnh Quân đã nói trước: "Cậu đưa cô ấy đến xưởng chế tác trang sức."
"Hả? Tôi á?" Ngô Gia Kiệt vẻ mặt như bị táo bón trỏ tay lên mặt của mình. Trông có chút ngu ngu. Đoàn Mạnh Quân cho hắn một cái nhìn cảnh cáo. Bao nhiêu điều sắp phun trào lại như thủy triều mà rút lui.
Hắn hừ lạnh, không tình nguyện mà cho Hoài An đi ké xe. Đúng, là đi ké, chứ không phải hắn làm tài xế cho cô ta.
Dù nghĩ vậy nhưng mà kết quả cũng có khác gì đâu. Hoài An cười cảm ơn hắn rồi chào Đoàn Mạnh Quân một câu.
Nhìn hai người lên xe rời đi, Đoàn Mạnh Quân có chút hụt hẫng. Nếu không phải ngược đường và sáng sớm có cuộc họp quan trọng thì người đưa cô đi đã là anh rồi. Ngô Gia Kiệt còn lâu mới đến lượt.
Đối mặt với ánh mắt đánh giá của Ngô Gia Kiệt suốt dọc đường, Hoài An không nhịn được lên tiếng.
"Anh có thể đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy nữa được không?" Ánh mắt không khác gì như đang nhìn yêu tinh hại nước hại dân.
"Tôi và chủ tịch không có chuyện như anh nghĩ đâu."
Ngô Gia Kiệt chẳng tin nói: "Vậy sao mới sáng sớm cô đã có mặt ở nhà Quân."
"Tôi.. hôm qua tình cờ gặp chủ tịch. Lúc đó tôi không được tỉnh táo cho lắm, nên chủ tịch đã cho tôi ở nhờ một đêm."
Nghe xong Ngô Gia Kiệt vẻ mặt còn kinh hơn, một tay lái xe, một tay run rẩy trỏ vào mặt Hoài An: "Hả? Thật không ngờ.. cô.. cô lại lợi dụng lòng tốt của Quân. Cô.. cô đúng là một người âm hiểm mà. Tôi quả nhiên không nhìn nhầm cô."
Đầu Hoài An lúc này nảy ra mấy dấu hỏi chấm lớn. Tên điên này đang nói cái quần què gì vậy?
"Tôi đã nói là không phải.."
"Cô còn dám chối. Thế cái mỏ sưng như mỏ vịt của Quân cô giải thích như nào? Chả phải là cô nhân cơ hội mà chén sạch Quân thì gì?"
Hoài An nhìn hắn như nhìn thằng điên: "Anh ăn nói linh tinh gì vậy? Môi anh ta sưng chả liên quan gì đến tôi cả."
Thì ra là vì chuyện này. Sao từ đầu không hỏi rõ ràng? Giờ lại ở đây suy diễn lung tung, vớ vẩn.
"Không liên quan đến cô?"
"Tất nhiên rồi. Có thể anh ta ăn trúng phải ớt.."
Ngô Gia Kiệt khinh bỉ ra mặt: "Ha? Cô thấy người nào mới sáng sớm lại đi ăn ớt bao giờ không?"
Nói cũng có lý. Nhưng bảo cô chén Đoàn Mạnh Quân thì oan cho cô quá.
"Nói chung là tôi cũng không biết tại sao. Nhưng thực sự chúng tôi chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Đúng rồi, dì Châu có thể làm chứng."
Dì Châu? Ngô Gia Kiệt nhìn cô. Nói chung là vẫn không tin cho lắm. Để sau xác nhận lại đã, còn giờ thì tạm cho qua vậy.
Hoài An thở dài. Mà sao tên này cứ nghĩ là cô xơi Đoàn Mạnh Quân, chứ không phải là anh ta xơi cô? Má nó tức thiệt chứ.
P/s: Đoán xem người kể truyện cổ tích cho Đoàn Mạnh Quân nghe là ai?